Lúc đó, bà ta mới biết trong con mắt người quyền quý như Nguyên vương, tính mạng của bọn họ căn bản không phải mạng, mà là công cụ để tranh giành quyền lợi.
Đây cũng là lý do tại sao lúc Giang Siêu nói với bà Nguyên vương chỉ vì bản thân, trong lòng bà cũng có suy nghĩ khác, lời của Tô Nguyệt Nhi cũng khiến bà ta nghĩ nhiều hơn.
Tình hình bây giờ chính là, muốn đoạt lấy Châu phủ, chắc chắn phải đối mặt với quân Con Cháu của Giang Siêu, có thể thăng được quân Con Cháu hay không còn chưa nói được.
“Đại soái… Rút quân đi! Chúng ta có thể đi đoạt Châu phủ khác. Hoặc là tìm một căn cứ khác.
Lúc trước chúng ta cũng không đoạt được Ninh Châu phủ, cũng mất mát không ít huynh đệ. Bây giờ có quân Con Cháu đến, e rằng chúng ta càng không có cơ hội sống sót.”
“Đúng vậy, đại soái, chúng ta nên rút quân đi! Đến nơi khác… Trừ Ninh Châu phủ ra, chỗ khác ở đâu cũng được!”
Lúc này, các tướng lĩnh thuộc hạ cũng vội vàng lên tiếng.
Bọn họ định thần lại, nghĩ đến các đồng đội gần đây hy sinh khi tấn công Ninh Châu phủ, lại thêm quân Con Cháu còn dễ dàng san bằng đại quân lúc ban ngày.
Bọn họ sớm đã mất đi ý chí chiến đấu rồi.
Tinh thần chiến đấu trước đó bị Hoàng Thân Lâng lừa dối, dưới phân tích của Tô Nguyệt Nhi cùng với suy nghĩ của bản thân, cũng đã hoàn toàn biến mất.
Lạc Ngưng Sương nhìn các tướng lĩnh, nhìn thấy mong muốn rút quân trong mắt bọn họ, bà ta thở dài.
Bà ta biết bản thân có kiên trì nữa cũng vô dụng, khi mọi người không còn ý chí chiến đấu thì có miễn cưỡng ra binh, cũng sẽ chỉ thất bại.
Hơn nữa, bản thân bà ta cũng không còn bao nhiêu ý chí chiến đấu, ngoài uy danh của quân Con Cháu, những lời Giang Siêu nói với bà ta trước đó cũng khiến bà ta rơi vào trầm tư.
“Mọi người, chuẩn bị đi, trời sáng sẽ rút quân!”
Bà ta ra lệnh với các tướng lĩnh.
Tất cả các tướng lĩnh nghe vậy vội vàng nhận lệnh rời đi.
Lúc này, Lạc Ngưng Sương đến bên cạnh Tô Nguyệt Nhị, xoa nhẹ tóc Tô Nguyệt Nhi, ánh mắt có chút phức tạp.
“Nguyệt Nhi, có lẽ ta nên cân nhắc lời tên kia thử! Muốn báo thù thực sự, cũng không nhất định phải dựa vào Nguyên vương!”
Tô Nguyệt Nhi nghe vậy, ánh mắt có chút kinh ngạc, nàng cũng không hiểu hết ý của sư phụ.
Dù sao, sư phụ nàng và Giang Siêu nói chuyện, nàng không hề nghe thấy gì.
Nếu không, nàng sẽ rất vui mừng vì sư phụ mình đã có thay đổi trong lời nói.
Lạc Ngưng Sương đang cân nhắc xem có nên gia nhập với Giang Siêu không.
Bạch Liên quân bên này đang điều chỉnh quân thì Giang Siêu bên kia đã tỉnh lại, nhìn bên cạnh không thấy Tô Nguyệt Nhi, hắn thở dài, cũng không đứng dậy đi tìm nàng.
Giữa hắn và Tô Nguyệt Nhi tồn tại quá nhiều thứ. Hắn và Lạc Ngưng Sương đối lập nhau, đã định sẽ khiến Tô Nguyệt Nhi khó xử.
Chỉ là, chuyện này căn bản không thể nhượng bộ được.
Giang Siêu có lý tưởng của mình, Lạc Ngưng Sương cũng có khát vọng của bản thân.
Giữa hai người xuất hiện xung đột, nói không chừng tương lai sẽ liều chết một trận.
Chỉ sợ rằng Tô Nguyệt Nhi căn bản không thể ra được quyết định.
Ngồi một lúc trước đống lửa, Giang Siêu bỏ qua tâm tình nặng nề, đứng dậy mặc quần áo rồi ra ngoài.
Vừa mới đến cửa động, nương theo ánh trăng, hắn nhìn thấy ở cửa động có chữ viết, ánh mắt hắn có chút phức tạp.
Chữ viết bằng máu ở cửa động, từng chữ đều đánh vào nội tâm Giang Siêu, cũng khiến hắn càng giấu Tô Nguyệt Nhi sâu hơn trong lòng.
Gia Luật Thanh tháo chạy khỏi huyện An Khánh, lúc này thánh chỉ của hoàng đế cũng đã đến Ninh Châu phủ.
Còn Trịnh An cũng biết được Giang Siêu suýt nữa đã phá hư kế lớn của ông ta.