Sau khi con thuyền lớn đầu tiên được tạo ra,
Cổ Đặc đã dẫn theo một bộ phận quân Con Cháu tỉnh anh về nước.
Cảng ở phủ Doanh Châu cũng sắp được xây dựng xong.
Có điều, không bao lâu trước đây, quân Con Cháu bên phủ Doanh Châu báo là bên cạnh vùng ven biển có một đám võ giả từ Phù Tang tấn công các thành thị vùng ven biển.
Bọn chúng tiến hành cướp bóc với quy mô lớn, còn giết rất nhiều bá tánh Hoa Hạ.
Quân Con Cháu bởi vì không đủ binh lực, cộng thêm Giang Siêu không coi trọng vấn đề phòng thủ vùng ven biển, cho nên làm người Oa có cơ hội đánh tới.
Giang Siêu biết chuyện này khi đang định đi phủ Doanh Châu xem thử.
Lúc nghe tin tức, trong lòng hän tràn đầy giận dữ.
Hăn chợt nhớ tới dân tộc đã gây ra thương vong rất lớn cho Hoa Hạ ở kiếp trước.
Bọn chúng đã từng dựa vào vũ khí tiên tiến xâm lược Hoa Hạ mười mấy năm, điên cuồng cướp bóc và tàn sát người Hoa Hạ.
Giang Siêu không ngờ tại kiếp này, đám người Oa kia lại tiến hành xâm lược và tấn công quấy rối Hoa Hạ sớm thế này.
Hản đã sống lại ở đây, vậy thì hẳn sẽ tính hết thù mới hận cũ với bọn chúng. Loại dân tộc như vậy không cần phải tồn tại trên đời.
Nếu người Oa muốn đánh thì cứ đánh thôi. Hẳn muốn gom địa bàn người Oa về bản đồ của Hoa Hạ, rồi hủy diệt cả dân tộc kia.
Lúc Giang Siêu chuẩn bị xuất phát, đám người Tô Miên Miên đưa hẳn ra ngoài thôn Kháo Sơn.
Thấy Giang Siêu phải đi rồi, trong mắt Tô Miên Miên tràn đầy vẻ không nỡ xa rời.
Tuy rằng cuộc sống hiện nay đã tốt hơn, nhưng nàng và Giang Siêu vẫn cứ bên nhau thì ít xa nhau thì nhiều.
Nàng rất muốn mãi mãi ở bên cạnh Giang Siêu.
Nhưng nàng cũng biết hiện nay sự nghiệp của Giang Siêu rất lớn, không thể nào dừng bước lại được.
Tô Tiểu Thảo ở bên cạnh cũng rất là không nỡ, đôi mắt ngấn nước.
Giang Thần trong lòng ngực Tô Miên Miên đã hơn hai tuổi. Cậu bé không biết phụ thân mình muốn đi đâu, cứ giang tay với Giang Siêu, gọi: “Ba ba... ôm, Tiểu Thần muốn đi chơi với ba bai”
Thấy dáng vẻ đáng yêu của con trai, Giang Siêu ôm con trai qua.
Giang Hi trên tay Đông Ly Nguyệt cũng giơ tay muốn nhào vào trong lòng Giang Siêu.
“Ba ba, Hi Nhi cũng muốn ôm, muốn cùng với ca ca..."
Giang Siêu cảm thấy thương tiếc hai đứa nhỏ. Hẳn ôm con gái lên. Hai đứa nhỏ thân mật hôn lên mặt hẳn, đồng thời cười khúc khích.
Giang Siêu thầm cảm khái. Hắn tới thế giới này đã hơn ba năm rồi, hiện tại xem như là có trai có gái.
Hơn nữa, vài người vợ khác của mình cũng có thai, không bao lâu nữa là mình sẽ có thêm trai gái.
Đối với hẳn mà nói, cuộc đời này đã đủ lắm rồi.
Nhìn Tô Miên Miên và Tô Tiểu Thảo mặt mày không nỡ xa rời, còn có cả đám vợ và đám bạn, trong lòng Giang Siêu cũng không nỡ xa rời.
Cổ Đặc đã dẫn theo một bộ phận quân Con Cháu tỉnh anh về nước.
Cảng ở phủ Doanh Châu cũng sắp được xây dựng xong.
Có điều, không bao lâu trước đây, quân Con Cháu bên phủ Doanh Châu báo là bên cạnh vùng ven biển có một đám võ giả từ Phù Tang tấn công các thành thị vùng ven biển.
Bọn chúng tiến hành cướp bóc với quy mô lớn, còn giết rất nhiều bá tánh Hoa Hạ.
Quân Con Cháu bởi vì không đủ binh lực, cộng thêm Giang Siêu không coi trọng vấn đề phòng thủ vùng ven biển, cho nên làm người Oa có cơ hội đánh tới.
Giang Siêu biết chuyện này khi đang định đi phủ Doanh Châu xem thử.
Lúc nghe tin tức, trong lòng hän tràn đầy giận dữ.
Hăn chợt nhớ tới dân tộc đã gây ra thương vong rất lớn cho Hoa Hạ ở kiếp trước.
Bọn chúng đã từng dựa vào vũ khí tiên tiến xâm lược Hoa Hạ mười mấy năm, điên cuồng cướp bóc và tàn sát người Hoa Hạ.
Giang Siêu không ngờ tại kiếp này, đám người Oa kia lại tiến hành xâm lược và tấn công quấy rối Hoa Hạ sớm thế này.
Hản đã sống lại ở đây, vậy thì hẳn sẽ tính hết thù mới hận cũ với bọn chúng. Loại dân tộc như vậy không cần phải tồn tại trên đời.
Nếu người Oa muốn đánh thì cứ đánh thôi. Hẳn muốn gom địa bàn người Oa về bản đồ của Hoa Hạ, rồi hủy diệt cả dân tộc kia.
Lúc Giang Siêu chuẩn bị xuất phát, đám người Tô Miên Miên đưa hẳn ra ngoài thôn Kháo Sơn.
Thấy Giang Siêu phải đi rồi, trong mắt Tô Miên Miên tràn đầy vẻ không nỡ xa rời.
Tuy rằng cuộc sống hiện nay đã tốt hơn, nhưng nàng và Giang Siêu vẫn cứ bên nhau thì ít xa nhau thì nhiều.
Nàng rất muốn mãi mãi ở bên cạnh Giang Siêu.
Nhưng nàng cũng biết hiện nay sự nghiệp của Giang Siêu rất lớn, không thể nào dừng bước lại được.
Tô Tiểu Thảo ở bên cạnh cũng rất là không nỡ, đôi mắt ngấn nước.
Giang Thần trong lòng ngực Tô Miên Miên đã hơn hai tuổi. Cậu bé không biết phụ thân mình muốn đi đâu, cứ giang tay với Giang Siêu, gọi: “Ba ba... ôm, Tiểu Thần muốn đi chơi với ba bai”
Thấy dáng vẻ đáng yêu của con trai, Giang Siêu ôm con trai qua.
Giang Hi trên tay Đông Ly Nguyệt cũng giơ tay muốn nhào vào trong lòng Giang Siêu.
“Ba ba, Hi Nhi cũng muốn ôm, muốn cùng với ca ca..."
Giang Siêu cảm thấy thương tiếc hai đứa nhỏ. Hẳn ôm con gái lên. Hai đứa nhỏ thân mật hôn lên mặt hẳn, đồng thời cười khúc khích.
Giang Siêu thầm cảm khái. Hắn tới thế giới này đã hơn ba năm rồi, hiện tại xem như là có trai có gái.
Hơn nữa, vài người vợ khác của mình cũng có thai, không bao lâu nữa là mình sẽ có thêm trai gái.
Đối với hẳn mà nói, cuộc đời này đã đủ lắm rồi.
Nhìn Tô Miên Miên và Tô Tiểu Thảo mặt mày không nỡ xa rời, còn có cả đám vợ và đám bạn, trong lòng Giang Siêu cũng không nỡ xa rời.