“Bọn ta chỉ cần nghe lệnh là được.
Lương tri châu không cần chuyện gì cũng nói với bọn ta.”
“Đúng vậy, Lương tri châu muốn làm sao thì làm”
Giọng điệu của hai vị tri châu khác cũng lộ vẻ bất mãn rõ ràng.
Nghe vậy, Lương tri châu lạnh nhạt nhìn lướt qua ba ngươi, khóe môi cong lên nụ cười chế giễu, trong mắt lộ vẻ đắc ý.
Hản ta đi ra phía trước, nhìn quân Con Cháu bị bao vây, vẻ đắc ý trong mắt càng đậm.
Hắn ta không tin Giang Siêu và quân Con Cháu của Giang Siêu dám phản kháng trước sự bao vây của mười hai vạn đại quân.
Lúc này, hẳn ta đã sai sứ giả đi vào doanh trại của quân Con Cháu.
Bây giờ hắn ta chỉ còn chờ Giang Siêu tới gặp thôi. Đến khi ấy, hän ta sẽ giết chết Giang Siêu ngay tại đây.
Sau khi mất đi chủ tướng Giang Siêu, quân Con Cháu chắc chản sẽ đầu hàng.
Và hẳn ta sẽ phân quân Con Cháu ra, chia đến các quân trận khác nhau, vậy thì quân đội của hắn ta sẽ tăng mạnh về sức chiến đấu.
Nghĩ đến chuyện có thể đánh đuổi quân Khiết Đan bằng quân đội trên tay mình, trong mắt hẳn ta tràn đầy vui mừng, kiến công lập nghiệp ở ngay trước mắt kìa.
Lúc hắn ta đang đắc ý, hắn ta đột nhiên phát hiện có một luồng pháo hoa bản lên cao từ doanh trại quân Con Cháu, hiển nhiên là đang thả tín hiệu.
Hản ta không biết tín hiệu kia có nghĩa gì. Nhưng mà hẳn ta mơ hồ cảm thấy bất an.
Ngay khi hắn ta đang ngạc nhiên, hẳn ta lại thấy quân Con Cháu trong doanh trại bắt đầu di chuyển.
Tất cả quân Con Cháu bắt đầu rút lui về một hướng. Mặc dù hướng kia có quân đội của hắn ta chặn đường, nhưng mà quân Con Cháu vẫn cứ rút lui về hướng kia.
Trong nhất thời, Lương tri châu cực kì ngạc nhiên và khó tin. Hắn ta đã phái sứ giả đi nói rõ ràng với quân Con Cháu là bảo quân Con Cháu nghe lệnh, rồi bảo Giang Siêu tự mình đi gặp hẳn ta.
Sao bây giờ quân Con Cháu lại rút lui, thậm chí bỏ luôn cả lêu trại?
Chuyện này là sao đây?
Sau cơn ngạc nhiên, trong mắt hản ta hiện lên vẻ giận dữ.
Quân Con Cháu dám cãi lệnh của hắn ta, còn muốn chạy. thoát, đúng là tìm chết!
“Báo với quân đội phía trước, quân Con Cháu dám vượt qua phòng tuyến dù chỉ một bước, giết không tha…”
Hắn ta vừa dứt lời, lính liên lạc liền dẫn kỹ binh chạy ra mặt trận phía trước.
Ba vị trí châu khác cũng rất ngạc nhiên nhìn quân Con Cháu đột nhiên có hành động, trong nhất thời chưa kịp phản ứng lại chuyện gì đang xảy ra.
Bọn họ có thể hiểu được chuyện quân Con Cháu không nghe mệnh lệnh điều động.
Rốt cuộc thì quân Con Cháu là tư binh, chưa từng tiếp thu huấn luyện của triều đình, không nghe triều đình điều động cũng dễ hiểu thôi.
Có điều, khi đối mặt với sự bao vây của quân đội nhiều gấp mấy lần bên mình, quân Con Cháu thế mà lại dám di chuyển, chẳng lẽ bọn họ thật sự cảm thấy quân Đại Triệu không dám động đến bọn họ hả?
Nếu quân Đại Triệu dám đến, thì tất nhiên là đã chuẩn bị sẵn việc giữ lại quân Con Cháu, sao có thể thả quân Con Cháu đi được.
Bọn họ tự mình di chuyển, thật sự là tìm đường chết. Nếu mười hai vạn đại quân cùng nhau tấn công, thì hai vạn quân Con Cháu chỉ có một đường chết thôi.
Có điều, khi bọn họ đang cảm thấy quân Con Cháu tự tìm đường chết, thì cả bốn vị tri châu đều phát hiện ra có chỗ không đúng.
Sau khi ra khỏi doanh trại, số lượng quân Con Cháu thế mà lại chỉ có năm nghìn người.
Sao có thể chứ? Theo tình báo của bọn họ, quân Con Cháu có khoảng hai vạn người, bây giờ chỉ có năm nghìn người là sao hả?
Khi bọn họ vẫn còn đang ngạc nhiên, quân Con Cháu đã đi tới trước quân Đại Triệu hướng Đông Hình Quan, nơi đây do đám binh lính của Lương tri châu bao vây.
Ba vạn đại quân vừa lúc chặn hết đường đi Đông Hình Quan của quân Con Cháu.
Tướng lãnh cầm đầu lạnh lùng nhìn Đông Ly Sơn, trên mặt hiện lên vẻ lạnh băng và chế giễu.
“Các ngươi không nghe lệnh điều động, tự mình bỏ đi là muốn tạo phản hả?
Bốn tướng ra lệnh cho các ngươi lập tức quay về doanh trại và nghe theo lệnh đều động, nếu không… giết không tha!”