Nghe vậy, Chu Đồng ở đối diện lập tức nghẹn lời, trong nhất thời không biết nên nói như thế nào.
Hoàng đế Đại Triệu yếu đuối dễ ức hiếp.
Trước đây bọn họ chỉ cần dùng một kế nhỏ là có thể làm cho hoàng đế Đại Triệu tự chém cánh tay, giết chết người có thể đánh lại bọn họ là Giang Lâm.
Nếu không thì quân Khiết Đan sẽ không thể nào thắng được quân Đại Triệu.
Từ sau khi Giang Lâm chết, quân Đại Triệu ở trước mặt quân Khiết Đan thật sự là không đỡ nổi một đòn.
Tống Triết vốn dĩ tràn đầy tham vọng thu về Yến Vân mười sáu châu cũng bị quân Khiết Đan đánh tới mức sợ hãi.
Lúc này chính là lúc hoàng đế Tống Triết của Đại Triệu đang sợ hãi như chim sợ cành cong, bên trong Đại Triệu lại đang có phản loạn ở khắp nơi.
Chỉ cần bọn họ làm quá lên một chút là Tống Triết tuyệt đối sẽ giết chết Giang Siêu theo ý của bọn họ.
Đến khi ấy, sẽ không còn ai có thể ngăn cản bước chân của quân Khiết Đan bọn họ nữa.
Hơn nữa, Đại Triệu nội loạn, bọn họ không nhân cơ hội đi chiếm lợi thì định đợi đến khi nào nữa?
“Nhưng…” Chu Đồng vẫn có chút không cam lòng, mở miệng muốn cãi lại vài câu, nhưng lại không tìm thấy lý do thuyết phục.
Trên ghế hoàng đế, hoàng đế Khiết Đan là Gia Luật Cơ Hồng nhìn đám thần tử cãi nhau bên dưới, rồi nhìn sang Gia Luật Quang Lộc đã chiếm ưu thế, khụ nhỏ một tiếng, nói: “Nếu không có ai phản bác lời nói của Quang Lộc thì trãẫm quyết định tấn công Đại Triệu, nhân cơ hội đoạt được Đại Triệu trong một lần”
Ông ta vừa dứt lời, đám thần tử trên triều đình lập tức hô †o bệ hạ anh minh.
Tộc Khiết Đan lại dẫn binh tấn công Đại Triệu lần nữa.
Có điều, lần này bọn họ không tấn công đột nhiên nữa, mà dẫn binh đến trước biên quan.
Đồng thời, bọn họ phái sứ giả bắt buộc hoàng đế Tống Triết làm ra lựa chọn.
Muốn bọn họ rút quân hả, đưa Giang Siêu cho bọn họ là được.
Nếu không thì quân Khiết Đan sẽ đánh thẳng về phía kinh thành, đoạt hết cả kinh thành.
Sau khi biết Khiết Đan dẫn binh, hoàng đế Tống Triết bị dọa sợ ngã nhào trên long ỷ.
Ông ta nhìn lướt qua đám thần tử với ánh mắt hỏi thăm: “Các vị ái khanh, các vị cảm thấy chúng †a nên đối phó với quân Khiết Đan như thế nào, là đánh hay là giải hòa? Hay là làm theo lời nói của bọn họ?”
Tống Triết đã có ý định đưa đầu Giang Siêu cho tộc Khiết Đan để dập tắt lửa giận của bọn họ.
Rốt cuộc thì giết Giang Siêu là chuyện một hòn đá ném trúng vài con chim.
Ví dụ như tộc Khiết Đan nguôi giận, chắc chắn sẽ rút quân.
Ông ta cảm thấy tộc Khiết Đan chỉ là vì báo thù cho Gia Luật Quang Minh mà thôi.
Hơn nữa, giết chết Giang Siêu tương đương với việc mất đi một người có uy hiếp đến ngôi vị hoàng đế của ông ta, coi như là bảo vệ ngôi vị hoàng đế của ông ta, cớ sao mà không làm.
Có điều, ông ta không thốt thành lời thánh chỉ được.
Bởi vì Giang Siêu vừa mới đánh thắng tộc Khiết Đan, đang là anh hùng trong lòng bá tánh.
Hoàng đế vì dập tắt lửa giận của tộc Khiết Đan mà ởi giết anh hùng dân tộc.
Chỉ sợ ngôi vị hàng đế của ông ta cũng mất theo luôn.
Dù cho ông ta muốn giết chết Giang Siêu, thì cũng phải có người mở lời trước mới được.
“Bệ hạ, thần cho rằng chỉ cần đưa đầu Tĩnh Biên hầu Giang Siêu đi qua theo ý của tộc Khiết Đan là có thể giải quyết được chuyện này.” Một vị quan tam phẩm đứng ra nói.
“Hóa ra là Tần ái khanh hả, suy nghĩ cũng ngươi rất tốt, trầm rất hài lòng, vậy cứ làm theo…
Nghe có người đề nghị đúng ý mình, hoàng đế Tống Triết vui vẻ ra mặt, định mở miệng nói thánh chỉ.
Có người ra mặt gánh tội, ông ta đương nhiên phải lợi dụng rồi.
Rốt cuộc nếu khi ấy chuyện thất bại, thì vị Tân Hội trước mắt này sẽ là người gánh tội.
Ông ta thật sự thích tính tùy mặt gửi lời của thằng nhãi này.