Chủ yếu là nói thôn Kháo Sơn và phủ Ninh Châu là thiên đường ở nhân gian, bá tánh giàu có, không lo ăn mặc, tất cả đều do Giang Siêu mang đến, Giang Siêu có thể làm cho bá tánh sống cuộc sống yên ổn.
Ngoài kiểu nói như trên thì còn có một kiểu nói cũng đang lan tràn trong bá tánh.
Đó là hoàng đế và đám quyền quý không muốn Giang Siêu vì dân vì nước. Bọn họ muốn giết Giang Siêu.
Sở dĩ có chuyến đi kinh thành lần này của Giang Siêu là vì hoàng đế muốn nhân cơ hội hại Giang Siêu. Đồng thời còn nói ra chuyện hoàng đế ra lệnh giục Giang Siêu vào kinh.
Tuy rằng đa số bá tánh đều ngây thơ vô tri, nhưng chỉ cần người có tâm dẫn đường thì vẫn sẽ đi nghĩ lung tung.
Rất nhanh sau đó, trong dân gian lan truyền tin tức Giang Siêu vì muốn làm cho bá tánh sống cuộc sống tốt, động chạm đến lợi ích của hoàng đế và đám quyền quý, nên bây giờ hoàng đế và đám quyền quý đều muốn giết chết Giang Siêu.
Tuy rằng cách nói này có hơi buồn cười, nhưng rất nhiều chuyện chính là nói nói rồi thành thật, huống chi chuyện này vốn dĩ là như thế.
Hơn nữa, hành động cho gạo cho đồ suốt cả đường đi đã làm cho uy vọng trong dân gian của Giang Siêu tăng lên mức cao nhất.
Nếu đổi lại là những người khác thì chắc là không ai dám làm loại chuyện này.
Rốt cuộc thì kết quả khi làm vậy sẽ chỉ là khiến cho hoàng đế và đám quyền quý nghỉ ngờ thêm, dẫn tới nguy hiểm cho mình.
Nhưng Giang Siêu vốn dĩ đang có nguy hiểm về tính mạng.
Nếu hắn muốn sống sót hoặc là chuẩn bị trước cho chuyện muốn làm trong tương lai, thì hắn phải làm việc một cách công khai ầm ï, chỉ có như vậy thì rất nhiều chuyện mới dễ giải quyết.
Có điều, Giang Siêu chỉ có thể làm như thế trên đoạn đường vào kinh.
Về việc rải tin đồn ở những nơi khác chỉ có thể giao cho Mộ Dung Chỉ Tình đi làm.
May mà Mộ Dung Chỉ Tình không hề làm Giang Siêu thất vọng.
Chờ khi Giang Siêu tới kinh thành, uy vọng trong dân gian của hắn đã cao đến mức tối đa.
Thậm chí còn có rất nhiều bá tánh lo lắng cho sự an toàn của Giang Siêu sau khi vào kinh. Bọn họ liên hợp với một ít nho sinh thành lập tổ chức cứu Giang.
Tổ chức đi về phía kinh thành, định góp ý với hoàng đế là mong hoàng đế tha cho Giang Siêu một lần.
Đương nhiên cũng có một số người nhân cơ hội tâng bốc Giang Siêu.
Bởi vì Giang Siêu càng nổi tiếng thì hoàng đế sẽ càng thêm kiêng kị Giang Siêu, kết quả là hoàng đế càng thêm quyết tâm giết Giang Siêu, và Giang Siêu sẽ chết càng nhanh.
Có điều, Giang Siêu chỉ cười khẽ trước tình huống kia.
Điều mà bọn kia làm rất đúng ý của hắn.
Bọn kia tự cho là đúng đẩy Giang Siêu lên đường chết, lại không biết Giang Siêu vốn dĩ rất mong bọn kia làm vậy.
Bởi vì như vậy thì Giang Siêu mới có thể làm việc một cách trắng trợn công khai và không sợ hãi gì cả.
Đương nhiên, tiền đề là đám người kia phải gây lớn chuyện, tốt nhất là lớn đến hết mức có thể.
Nếu có thể gây ra mâu thuẫn giữa triều đình và dân chúng thì càng tốt.
Lúc gió nổi mây phun ở khắp nơi, Giang Siêu đã đi tới kinh thành.
Trước cửa thành, hắn lấy ra con dấu tước vị và thánh chỉ của hoàng đế.
Có điều, đám lính gác cổng thành lại chặn đường Giang Siêu.
Tên úy quan cầm đầu mang vẻ mặt ngạo nghễ khinh thường, nhìn Giang Siêu với ánh mắt chế giễu, nói bằng giọng điệu hài hước: “Giang hầu gia, ngại quá… hạ quan chỉ kiểm tra theo lệ thôi, ngươi thông cảm chút đi.”
Tên úy quan vừa nói vừa ra lệnh cho cấp dưới đi kiểm tra mấy xe đồ của Giang Siêu.
Trong xe là các bộ phận lắp của máy bay trực thăng và khinh khí cầu.
Tuy rằng Giang Siêu không sợ đám lính kiểm tra, bởi vì đám lính không biết mấy thứ này là gì, nhưng lỡ như đám lính phá hư thì sẽ rất phiền phức khi phải sửa lại.
Hơn nữa, Giang Siêu hoàn toàn không muốn cho đối phương biết mình mang mấy thứ này vào kinh. Vậy nên không thể để cho đối phương kiểm tra.