Nghe thấy tiếng vó ngựa, trong mắt Mộ Dung Cung hiện lên vẻ vui mừng, cuối cùng Hoàng Thành cũng rơi vào bãy. Ông gật đầu ra hiệu với Lão Ngũ.
Lão Ngũ lập tức quay người thông báo quan quân phục kích xung quanh chuẩn bị, chỉ cần Hoàng Thành rơi vào bãy thì lập tức bắt giữ.
Chẳng mấy chốc, bóng dáng của Hoàng Thành đã xuất hiện ở phía trước. Ông ta cùng với ba mươi hộ vệ cưỡi ngựa tình cờ đụng phải đoàn xe vận chuyển bạc.
Trong đoàn xe, một người đàn ông cường tráng nhìn Hoàng Thành đầy bất ngờ, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Đại nhân, ngài là…" Hắn vừa lên tiếng, Hoàng Thành ở phía đối diện cũng bất ngờ nhìn hắn, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Hoàng Thành vội vàng quay người nhìn về phía sau, lúc này hắn mới phát hiện tâm phúc vẫn luôn đi theo ông ta đã biến mất, còn tâm phúc xuất hiện trước mặt hắn lúc này mới là tâm phúc thật.
Hoàng Thành đúng là một con cáo già, vừa nhìn thấy một tâm phúc khác đã lập tức biết răng mình đã trúng kế.
"Không được, trúng kế rồi, chạy mau…" Hoàng Thành xoay người muốn cưỡi ngựa rời đi.
Đột nhiên, một chiếc lưới đánh cá rơi xuống từ bốn phía, chỉ trong chớp mắt, Hoàng Thành đã bị mắc vào lưới đánh cá.
Ba mươi hộ vệ của ông ta cũng bị mắc vào lưới, ngay cả con trai ông ta là Hoàng Bá Long cũng không tránh khỏi.
Hoàng Thành vùng vẫy trong sợ hãi, nhưng càng vùng vẫy thì càng vướng vào lưới cá. Xung quanh lập tức xuất hiện gần một ngàn quan quân, bao vây chặt chẽ đến mức một con kiến cũng không chui lọt.
“Hoàng Thành, ngươi không tin được đúng không? Cuối cùng ngươi cũng có ngày hôm nay!” Mộ Dung Cung bước ra từ trong bóng tối, nhìn về phía Hoàng Thành với ánh mắt lạnh lùng.
"Là ngươi! Làm sao có thể? Sao ngươi biết được tiền thuế không mất, lại còn mai phục ta ở chỗ này."
Hoàng Thành lập tức hiểu ra, thủ đoạn của mình đã bị Mộ Dung Cung nhìn thấu.
Chỉ là ông ta không thể hiểu được Mộ Dung Cung làm thế nào mà nhìn thấu được thủ đoạn của mình.
Dù sao thì kế hoạch của ông ta có thể nói là vô cùng hoàn hảo, không thể nào bị nhìn thấu dễ dàng như vậy được.
"Mặc dù ta không nhìn thấu thủ đoạn của ngươi, nhưng bổn quan đã mời một sư gia rất giỏi. Hoàng Thành, ngươi tưởng kế hoạch của mình không có kế hở, nhưng thực ra ngươi đã để lộ rất nhiều sơ hở ở chỗ Giang hiền chất. Cũng may là Giang hiền chất đã nhắc nhở ta, bổn quan tương kế tựu kế, làm một mẻ hốt trọn. Hiện tại, bọn ta đã bắt quả tang tại trận, ngươi… còn lời nào để giải thích không?”
Mộ Dung Cung nhìn Hoàng Thành với vẻ mặt kiêu ngạo.
Nghe vậy, trên mặt Hoàng Thành lộ rõ vẻ kinh ngạc, đồng thời trong lòng cũng dâng lên lửa giận.
Lại là Giang Siêu, trước đó ông ta muốn lừa gạt lấy quan ấn của Mộ Dung Cung, dùng nó để khống chế Mộ Dung Cung, nhưng không ngờ lại bị Giang Siêu phá hỏng chuyện tốt.
Còn về tiền thuế lần này, ông ta đã sắp xếp mọi thứ rất ổn thỏa, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, kế hoạch của ông ta không những bị phá vỡ, mà ngay cả bản thân cũng bị trúng kế.
Bị bắt quả tang tại trận trước nhiều cặp mắt như vậy, ông †a có cố gắng ngụy biện cũng vô ích.
Hơn nữa, Mộ Dung Cung sao có thể cho ông ta cơ hội ngụy biện.
"Hừ… Mộ Dung Cung, đừng thấy bây giờ ngươi chiếm thế thượng phong thì đắc ý. Dù sao thì ở đây cũng là Ninh Châu phủ, không phải là Kinh Đô, vậy nên đây vẫn là địa bàn của Nguyên vương điện hạ. Bây giờ ngươi chiếm thế thượng phong, không có nghĩa là ngươi sẽ luôn chiếm thế thượng phong.”