Mục lục
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê - Đặng Kiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nói đến đây, Tân Hội vẫn không quên cẩn thận ngẩng đầu nhìn Hy Nhất với vẻ e ngại.

Thấy cảnh này, trong lòng Trịnh Thế Dân thấy rất bi thương.

Đường đường là Hữu tướng Đại Triệu trước đây, bây giờ lại phải dựa vào người khác để tồn tại.

Trò hề như vậy thật sự khiến người ta không thôi thổn thức.

Nếu sau này hẳn ta đầu hàng, có lẽ cũng sẽ như vậy đi.

Nhưng trong tay hắn ta có đại quân, chắc hẳn sẽ được đối xử theo cách khác.

Sự bi thương trong lòng hắn ta ít đi nhiều, ánh mắt nhìn về phía Tần Hội từ tôn kính lại chuyển sang đôi chút khinh thường không nhìn rõ.

“Đại soái, đã có ông cụ Tần đến làm chứng, chắc bây giờ ngài đã tin lời của Trịnh mỗ rồi chứ”

Lúc này, Trịnh Thế Dân quay đầu nhìn Hy Nhất, cung kính hành lễ và nói.

Hy Nhất vừa nghe vậy thì nhìn Tân Hội, thấy đối phương gật đầu rồi vung tay đuổi Tân Hội ra ngoài.

“Vì cớ gì bây giờ Trịnh công tử mới nghĩ đến việc quy hàng? Tuy nhiên, muốn đầu hàng cũng không phải là không thể, yêu cầu của bản soái đối với ngươi rất đơn giản, đầu hàng vô điều kiện. Nếu không, bản soái cũng chỉ có thể tự mình dẫn quân đi đánh thành Đại Danh.”

Giọng nói của Hy Nhất lạnh lẽo mà bá đạo, mắt còn có sát ý.

Trịnh Thế Dân nghe vậy, vội vàng sợ hãi nói: “Lần này ta đến quy hàng cũng không nghĩ đến việc muốn ra điều kiện gì với đại soái, chỉ mong khi đại soái tấn công Ninh Châu phủ có thể để ta vì đại soái mà ra sức!”

“Tại hạ và Giang Siêu này có thù không đội trời chung, xin đại soái thành toàn...”

Hy Nhất vừa nghe vậy, miệng cười nghiền ngẫm, việc Giang Siêu giết Trịnh An và Trịnh Thế Kinh, ông ta là người Nữ Chân mà còn nghe qua.

Dù sao, lúc đó Giang Siêu còn giết cả hoàng đế cơ mà, điều đó là Hy Nhất vô cùng bội phục Giang Siêu.

Hẳn có thể một mình đi vào kinh đô, lại càng là bình yên rời đi giữa vạn quân, thậm chí còn làm một đám người dân ở kinh đô tin tưởng về thần tích, có thể thấy lúc đó Giang Siêu đã làm náo. loạn đến mức nào.

Chuyện xôn xao như vậy, sao có thể không đến tai tộc Nữ Chân bọn họ đây.

“Được...Bản soái đồng ý yêu cầu của ngươi. Ngày mai, ngươi hãy dẫn quân ra nhận đầu hàng đi... Bản soái cho ngươi ba ngày để chuẩn bị kỹ càng hết tất cả mọi thứ, sau ba ngày đại quân sẽ xuất phát đi Ninh Châu phủ.”

Hy Vọng mỉm cười nhẹ với Trịnh Thế Dân.

Trịnh Thế Dân nghe vậy thì vội vàng vui mừng trả lời.

Sau khi hành lễ vài lần với Hy Nhất, Trịnh Thế Dân rời đi Kim doanh để trở về thành Đại Danh.

Hắn ta đang tưởng tượng xem vẻ mặt của Giang Siêu sau khi hẳn ta đánh vào Ninh Châu phủ, giết cả nhà Giang Siêu và chiếm được căn cứ địa của hắn thì sẽ như thế nào.

Ngay khi hắn ta đang chỉnh đốn quân đội, Giang Siêu cũng đi đến thành Tĩnh Xương của Viên Triệu quân.

Sau khi sắp xếp đại quân bên ngoài thành Tĩnh Dương, Giang Siêu theo huynh muội Tống Chân đi vào trong thành.

Là người có địa vị cao nhất thành Tĩnh Dương, Nguyên Vương lại tự mình đến cửa thành nghênh đón Giang Siêu.

Nguyên Vương Triệu Tín là một người trung niên hơi mập mạp, khuôn mặt hơi mập kia bây giờ cười đến säp không thấy mắt đâu nữa.

Nguyên Vương Triệu Tín vốn cho rằng Viên Triệu quân có khả năng sẽ bị Nữ Chân tiêu diệt nên đã chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ đánh một trận sống chết với quân Nữ Chân, hai bên cùng nát.

Nhưng không nghĩ đến sau khi con trai của ông ta hợp. tác với Giang Siêu lại có thể giết được toàn bộ quân phía tây của Nữ Chân.

Dù phần lớn kết quả chiến đấu đều do quân Con Cháu của Giang Siêu tạo thành nhưng Viên Triệu quân bọn họ cũng có đóng góp rất lớn.

Nếu không có bọn họ ngăn cản, không có năm vạn Viên Triệu quân chặn đường này, sợ là không thể diệt được quân Nữ Chân. Có lẽ ít nhất cũng có khoảng vạn người thoát được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK