Trong lời nói của Khang Lãng tràn ngập đe dọa, nếu ai không nghe lời, dám chống lại thủ lĩnh thì sẽ bị trục xuất khỏi tộc, cho dù là A Thi Mã con gái của thủ lĩnh đời trước thì cũng không tránh được.
Những người Bạch tộc nhược tiểu còn lại, đương nhiên càng không tránh được rồi, bây giờ bọn họ giận mà không dám làm gì.
Nói đơn giản lại thì chính là không ai có thể lãnh đạo bọn họ đấu tranh, nếu không, việc gì bọn họ phải chịu đựng sự lạm quyền của cha con Hách Liên chứ.
"Vậy sao, thế ta lại muốn xem xem, hôm nay ngươi lấy muối tỉnh ra khỏi đây kiểu gì! Ngươi không ngại thử xem…"
Nữ tử cầm đao chỉ vào Khang Lãng trước mặt, giọng nói toát ra sát ý.
Lời mà nàng ấy nói khiến cho Khang Lãng ở đối diện hơi kiêng kị.
Liếc mắt nhìn cây đao trên tay A Thi Mã, hắn ta bất giác lùi về sau.
Tuy hẳn ta không coi A Thi Mã ra gì, nhưng sức chiến đấu của A Thi Mã thì hẳn ta biết, hơn nữa nữ nhân này còn rất quả quyết.
Trước đây cũng không phải nàng ấy chưa giết hộ vệ nào bất kính với nàng ấy.
Có đông đảo các bô lão trong tộc thiên vị A Thi Mã đấy
. Nói gì thì phụ thân của A Thi Mã cũng từng là thủ lĩnh.
Nên cho dù Hách Liên Khang muốn trị A Thi Mã, thì cũng không dám quá đáng chọc tức những bô lão trong tộc kia.
Người ta đều có thế lực trong tay.
Ngộ nhỡ đụng chạm vào những bô lão đó xong, e là vị trí thủ lĩnh của ông ta sẽ không dễ ngồi nữa.
Cho nên đến bây giờ mặc dù Hách Liên Khang hận A Thi Mã đến tận xương tận tủy, nhưng tạm thời ông ta cũng không dám động vào nàng ấy, chỉ có điều, nếu đợi đến khi cha con Hách Liên Khang thật sự năm được quyền lực của Bạch tộc, số mệnh của A Thi Mã sẽ tiêu mất!
Nhưng mà ánh mắt quyết liệt kia của A Thi Mã lúc này khiến cho Khang Lãng sợ rồi. Hản ta nhìn A Thi Mã với ánh mắt hung ác rồi nói:
"Được lắm, A Thi Mã, ngươi cứ đợi đấy, ta sẽ nhìn xem ngươi có thể kiêu ngạo đến khi nào!"
A Thi Mã nghe vậy, nàng ấy vọt lên, trường đao trên tay chém liên tục nhiều phát.
Khang Lãng bị tấn công bất ngờ sợ đến nỗi lùi nhanh về sau.
Mặc dù những hộ vệ xung quanh muốn giúp đỡ, nhưng nghĩ đến thân phận của A Thi Mã, bọn họ cũng không dám động vào.
Nếu A Thi Mã thật sự muốn giết bọn họ, thì bọn họ chết uổng.
Sau mấy chiêu, A Thi Mã gọt xuống tai phải của Khang Lãng,
Khang Lãng kêu thảm rồi lùi về sau, A Thi Mã cũng không ra tay nữa.
"Đây chỉ là một bài học, lần sau ngươi còn dám tới đây gây sự nữa thì để cái mạng của ngươi lại!"
A Thi Mã lạnh lùng nói với Khang Lãng.
Khang Lãng nghe vậy, hắn ta hoảng sợ nhìn A Thi Mã, sau đó mặt xám xịt dẫn hộ vệ cấp dưới rời đi.
Không còn dám nhắc đến chuyện muối tinh nữa.
Người Bạch tộc xung quanh nhìn thấy cảnh này, mọi người đều biết ơn nhìn về phía A Thi Mã.
Có người lên tiếng hoan hô, ánh mắt cũng xúc động đến cực điểm.
Trong Bạch tộc, A Thi Mã vẫn được mọi người kính yêu vô cùng, chỉ có điều, nàng ấy muốn đoạt quyền nhưng tạm thời chưa có cái năng lực đó.
Các bô lão trong tộc bênh vực nàng ấy, nhưng không phải ai cũng bằng lòng đứng về phe nàng ấy.
Đi theo Hách Liên Khang, bọn họ có thể đạt được địa vị cao hơn nữa.
Nếu không phải vì niệm tình xưa với cha A Thi Mã, phỏng chừng cũng chẳng có mấy người sẽ bảo vệ A Thi Mã.
"Cảm ơn… đưa đứa bé cho ta đi!" Lúc này, A Thi Mã quay đầu nhìn sang Giang Siêu, nàng ấy mỉm cười nhẹ rồi nói.
Vào khoảnh khắc Giang Siêu nhìn thấy A Thi Mã, hắn hơi ngẩn người.
Nữ nhân trước mặt rất đẹp, ngũ quan tinh xảo kết hợp với đôi mắt như trăng non, khiến cho nàng ấy trông rất mê người, thảo nào Hách Liên Phấn lại vừa ý nàng ấy.
Vẻ đẹp của nàng ấy còn không kém gì Tô Nguyệt Nhi và Lạc Ngưng Sương, hơn nữa, trên người nàng ấy còn có một chút mỹ cảm của dị tộc.
Nhưng ngẩn người xong, Giang Siêu vội vàng đưa cô bé cho A Thi Mã, hắn cười nhẹ rồi nói với A Thi Mã: "Ngươi làm thế không giải quyết được tận gốc vấn đề, Bạch tộc vẫn sẽ bị bọn họ dẫn vào vực sâu và hủy diệt!"