Giang Siêu cảm động lảm, kiếp trước hắn là kẻ cô đơn, nhưng kiếp này hắn có rất nhiều người yêu hắn và cũng có rất nhiều người hẳn yêu.
Vì bọn họ, bất kể thế nào đi chăng nữa, Giang Siêu cũng phải sống thật xuất sắc trên trái đất này.
Hản sẽ dùng hết sức mình bảo vệ người mà mình muốn bảo vệ.
Giang Siêu tạm biệt Đông Ly Nguyệt, do dự một lúc, hắn quyết định đi đến phòng của Tống Ninh Tuyết trước. Kể ra, trong số ba tân nương, Tống Ninh Tuyết là người mà hắn quen sớm nhất.
Còn Tống Ninh Tuyết cũng dồn nhiều tình cảm cho hắn nhất.
Trên đường đi làm Giang Siêu nhớ đến rất nhiều chuyện khi hai người ở chung.
Hắn mỉm cười rồi đi vào phòng của Tống Ninh Tuyết.
Trong phòng, Tống Ninh Tuyết đang ngồi trước giường cưới, đầu đội khăn cô dâu, hai tay đan vào nhau, Giang Siêu có thể nhìn thấy hai tay nàng đang xoắn chặt, xem ra nàng rất căng thẳng.
Giang Siêu đi đến trước mặt nàng, có lẽ là cảm nhận được Giang Siêu tới, hai tay của nàng càng nảm chặt hơn, cơ thể cũng hơi cứng nhắc.
Giang Siêu bật cười, hắn cầm lấy chiếc gậy vén khăn tân nương ở bên cạnh rồi nhẹ nhàng vén khăn voan trên đầu Tống Ninh Tuyết.
Vào khoảnh khắc chiếc khăn voan được kéo ra, một khuôn mặt thanh lệ thoát tục xuất hiện trước mắt Giang Siêu.
Lúc này, gương mặt Tống Ninh Tuyết tràn ngập hạnh phúc, ánh mắt hiện ra tình ý sâu đậm.
Nàng nhìn Giang Siêu với ánh mắt dịu dàng như nước.
Nhìn hai má nàng đỏ ửng, tim Giang Siêu đập thình thịch.
Hẳn dịu dàng đưa tay ra chạm vào má nàng.
"Giang đại ca, Ninh Tuyết rất hạnh phúc, thật sự rất hạnh phúc, từ sau khi phụ thân qua đời, Ninh Tuyết chưa từng vui như hôm nay. Có thể lấy chàng, thật tốt…"
Tống Ninh Tuyết nảm chặt lấy bàn tay Giang Siêu đang chạm trên má nàng, sau đó nói với Giang Siêu bằng ánh mắt thâm tình.
Giang Siêu nghe vậy, trong lòng vừa cảm khái vừa cảm động. Hẳn dịu dàng cúi đầu hôn xuống.
Tay hẳn khẽ vung lên, ngọn nến đỏ ở bên cạnh bị gió thổi tắt.
Tống Ninh Tuyết ngượng ngùng mặc cho Giang Siêu đặt nàng lên giường, trong lòng tràn ngập e thẹn, nhưng cũng đầy mong chờ.
Sau khi đau đớn qua đi chính là sung sướng, tất cả xảy ra thuận tự nhiên, đợi đến khi Tống Ninh Tuyết mệt rồi ngủ mất, Giang Siêu khế vuốt ve Tống Ninh Tuyết đang ngủ say. Sau đó, hắn đứng dậy xuống giường mặc áo vào.
Quay đầu nhìn Tống Ninh Tuyết đang mỉm cười ngủ trên giường, lòng Giang Siêu dâng lên một cỗ thỏa mãn.
Tiếp theo, hắn đi đến phòng của Mộ Dung Chỉ Tình, nữ tử này từng vì mình mà suýt mất mạng trong tay thích khách, và cũng có tình sâu nghĩa nặng với hắn.
Trong đám nữ nhân, năng lực của Mộ Dung Chỉ Tình có thể nói là ngang tài ngang sức với Đông Ly Nguyệt.
Nàng ta đã âm thầm làm biết bao nhiêu việc vì Giang Siêu.
Có sự trợ giúp của nàng ta, khi Giang Siêu làm một số việc được nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Có nữ tử xuất sắc như vậy làm vợ, cũng là may mảắn lớn nhất của Giang Siêu.
Lúc Giang Siêu vào phòng, Mộ Dung Chỉ Tình vẫn ngồi trước giường đợi, sở dĩ Giang Siêu tới đây là bởi vì đêm tân hôn, hẳn tuyệt đối không thể để tân nương tự vén khăn voan.
Mộ Dung Chỉ Tình cũng biết Giang Siêu sẽ tới, nàng ta vẫn ngồi đợi.
Cảm nhận được Giang Siêu đi vào, hơi thở của Mộ Dung Chỉ Tình gấp gáp hơn.
Giang Siêu thấy Mộ Dung Chỉ Tình căng thẳng nắm chặt hai tay thành nắm đấm. Hắn chậm rãi đi tới.
Sau khi vén khăn voan lên, Giang Siêu dịu dàng nhìn nàng †a, sau đó ôm ngang lấy nàng ta rồi đặt nàng ta lên giường.
Oanh hót đào hồng, đợi đến khi Mộ Dung Chỉ Tình mệt rồi ngủ thiếp đi, Giang Siêu lại đi đến phòng của Tô Yên Nhiên.
Đối với vị tài nữ này, Giang Siêu cũng không biết hẳn có tình cảm gì với nàng.