Chỉ là, vào khoảnh khäc cô bé sắp chạy ra ngoài, tên binh sĩ cầm đầu kia đã chạy vụt qua, hắn ta túm chiếc áo rách của cô bé, xách cô bé lên rồi ném ra đẳng sau.
Hắn ta không có tí lòng thương xót nào, trong mắt toàn là sát ý và tức giận.
Cứ như thể vì có người dám phản kháng hẳn †a, nên hắn ta mới có ý định giết người vậy. Dù đây chỉ là một đứa trẻ.
Mắt thấy cô bé bị ném bay ra ngoài sắp đập người vào cái cột gỗ to kia, nếu mà đập người vào đó thì có khả năng cô bé sẽ chết mất.
Ánh mắt mọi người tràn ngập phẫn nộ, những tên hộ vệ của thủ lĩnh này thật quá điên rồ, vì một chút muối tinh mà không bỏ qua cho một đứa trẻ.
Mọi người chỉ có thể trơ mắt nhìn cô bé sắp đập người vào cột gỗ, muốn cứu người cũng không kịp nữa rồi.
Đa Ni thấy cô bé bị ném về phía đó, nàng ta vọt qua.
Tiếc là tốc độ của nàng ta hoàn toàn không kịp để cứu người. Ánh mắt nàng ta tràn ngập phẫn nộ.
Mắt thấy cô bé sắp chết ngay trước mặt, đột nhiên một bóng người vọt qua.
Hắn ôm lấy đứa bé sắp đâm vào cây cột gỗ, còn người mình thì đập lên cột gỗ.
Một tiếng rên khẽ bật ra từ miệng Giang Siêu.
Người là hắn cứu, với thực lực của hắn thì cũng miễn cưỡng cứu được người.
Bản thân hắn ít nhiều cũng bị thương một chút.
Nhìn thấy Giang Siêu cứu được người, ánh mắt của mọi người xung quanh hiện ra sự vui mừng.
Với cả một tia cảm kích. Lúc này, cô bé trong lòng hắn đang run lẩy bẩy.
Cô bé hoảng sợ co rụt người thành một cục, bàn tay cầm chặt túi muối, ánh mắt nhìn về phía tên binh sĩ ở đối diện tràn ngập sợ hãi.
Thấy Giang Siêu cứu được người, ánh mắt tên binh sĩ kia nổi lên sát ý. Hắn ta cầm đao đi qua. Miệng quát:
"Tiểu tử, ngươi thật to gan, dám quản việc bao đồng của ông đây, muốn chết…"
Vừa quát hẳn ta vừa cầm đao lên chém về phía Giang Siêu, trong mắt hắn ta, Giang Siêu chỉ là một cu li tới giao hàng. Hắn ta muốn giết thì giết.
Người xung quanh nhìn thấy cảnh này, trong mắt dâng lên phần nộ đấy nhưng bó tay không giúp được. Chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Đa Ni quát to để ngăn lại.
"Khang Lãng, ngươi dám…" Đa Ni vọt qua, tiếc là nàng ta vẫn chậm một bước.
Vào lúc Khang Lãng sắp chém trúng Giang Siêu, trên tay Giang Siêu đã có thêm một con dao găm.
Chỉ là, không đợi Giang Siêu ra tay ngăn cản, một bóng người từ trên trời giáng xuống, giơ tay lên chém xuống một đao.
Đing… một tiếng giòn tan vang lên, tiếng binh khí tiếp xúc nhau vang lên.
Khang Lãng ở đối diện lùi về sau vài bước, hắn †a sửng sốt nhìn nữ tử xuất hiện trước mặt. Ánh mắt hắn ta toát ra một cỗ tức giận.
Nữ tử đứng yên ở đó, ánh mắt lạnh lùng nhìn Khang Lãng.
Giọng nói nàng ấy lạnh lễo:
"Khang Lãng, có phải ngươi nghĩ A Thi Mã ta dễ bắt nạt lắm đúng không.
Cho nên, ngươi bắt nạt lên đầu ta luôn, Đa Ni là người mà ta chăm sóc, ngươi bắt nạt nàng, chính là bắt nạt ta, hơn nữa, đều là người Bạch tộc, ngươi đối xử với người trong tộc như vậy, ngươi không sợ không sống được ở Bạch tộc nữa saol"
Giang Siêu không thấy được khuôn mặt của nữ tử, nhưng giọng nói của đối phương tuy lạnh lùng nhưng lại rất hay.
Cho. dù lạnh lùng, cũng khiến cho người ta muốn nghe tiếp.
"Hừ… A Thi Mã, ngươi đừng tưởng ngươi là con gái thủ lĩnh đời trước, thì ngươi liền cảm thấy mình cao cao tại thượng ở Bạch tộc, bây giờ ngươi cũng chỉ là tộc nhân bình thường mà thôi.
Nếu không phải một số bô lão trong tộc nhớ tình xưa, thì ngươi chả là cái thá gì cả. Vả lại, Bạch tộc bây giờ lời thủ lĩnh nói là có trọng lượng nhất, thủ lĩnh chưa lên tiếng thì không ai dám không chứa tai"
"Nếu thủ lĩnh mà ra lệnh, thì cho dù là A Thi Mã ngươi, cũng đừng hòng sống được ở Bạch tộc! Ta khuyên ngươi, đừng có mà quản chuyện ở đây nữa, hôm nay ta nhất định phải lấy chỗ muối tinh này đi. Nếu ai dám ngăn, thì đừng trách †a dùng tộc quy xử lý!"
Khang Lãng lạnh lùng nhìn nữ tử A Thi Mã đứng trước mặt rồi nói.
Đồng thời, hẳn ta cũng lạnh lùng liếc mắt nhìn tất cả những người Bạch tộc có mặt ở đây, ánh mắt hắn ta bá đạo và hung hăng. Còn có một chút đắc ý nữa.
Lời hắn ta nói làm cho người dân Bạch tộc không dám chống lại, tất cả đều không cam lòng cúi đầu xuống.
Người nắm quyền ở Bạch tộc hiện tại là cha con Hách Liên, bọn họ có thể làm gì chứ!