Mục lục
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê - Đặng Kiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giang Siêu vừa mới trở lại chỗ Đông Ly Thải, còn chưa kịp mở miệng nói gì, đã nhìn thấy một đám người bao gồm cả nam lẫn nữ ôm nhạc cụ chạy tới.

Bọn họ tới đây để xỉn Giang Siêu dạy cách chơi sáo bầu.

Dù sao, Giang Siêu có thể thổi sáo bầu đến trình độ như vậy đã là cấp bậc đại thần rồi, đối với đám người thích chơi nhạc cụ trong tộc Dạ Lang, hắn không khác gì tri âm và tiên sinh dạy học.

Giang Siêu nghe thấy vậy, cũng mỉm cười đáp lại bọn họ. Hắn không nói nhiều, chỉ lần lượt cầm lấy nhạc cụ trên tay bọn họ rồi chơi một Lân.

Từ Nhị Tuyền Ánh Nguyệt đến Hóa Điệp, rồi tới Bản Giao Hưởng Định Mệnh, Giang Siêu đổi vài loại nhạc cụ để diễn tấu, giai điệu du dương êm tai, hoặc là khúc ca làm người sôi trào nhiệt huyết.

Đám thiếu nam thiếu nữ đến xỉn học hỏi này tức khắc trợn tròn mắt nhìn.

Đám người tộc Dạ Lang xung quanh cũng ngạc nhiên nhìn Giang Siêu, bọn họ cho rằng

bản thân đã nhìn lầm rồi.

Bọn họ không thể tưởng tượng được, Giang Siêu không chỉ biết chơi sáo bầu, ngay cả những loại nhạc cụ khác đều biết cách chơi, ca khúc mà hắn diễn tấu ra khiến bọn họ lưu luyến không quên.

Đêm nay mọi người gần như chỉ muốn nghe Giang Siêu diễn tấu, toàn bộ bữa tiệc lửa trại trở thành buổi biểu diên độc tấu của một mình hắn.

Đông Ly Thải đứng bên cạnh nhìn Giang Siêu, trong mắt lộ ra vẻ không nói nên lời, trên mặt cũng xuất hiện sắc đỏ hồng, không biết đang nghĩ đến chuyện gì.

Giang Siêu không giấu giếm tay nghề, hắn nói hết toàn bộ kiến thức về nhạc cụ của mình cho những người đến thỉnh giáo hắn, khiến những người đó thu hoạch được lợi ích rất lớn.

Chờ đến khi tiệc lửa trại kết thúc, mọi người còn chưa đã thèm, có rất nhiều người còn muốn hôm sau lại đến tìm Giang Siêu.

Trên đường trở về, bọn họ còn tiếp tục bàn luận về hắn.

Mà bóng người đứng dưới tàng cây dùng đôi mắt sáng ngời nhìn thật sâu vào Giang Siêu,

sau đó mới quay người rời đi.

Trên đường trở về, sắc mặt Đông Ly Thải đầy vẻ ngại ngùng, nàng nhét một cái vòng cổ có gắn một cái răng nanh giống như nanh sói vào trong tay Giang Siêu, rồi vội vàng chạy về phía nhà mình. Bóng nàng nhanh chóng biến mất ở cuối con đường.

Để lại Giang Siêu đứng ỉm tại chỗ, vẻ mặt nghệt ra không hiểu chuyện gì, hắn nhìn vòng cổ trong tay, có chút không biết làm sao.

“Công tử, ngài đúng là phạm phải mệnh đào hoa rồi, Đông Ly Thải cô nương đã bị ngài mê hoặc rồi, ài… Nếu để Miên Miên tấu tử biết được việc này, chỉ sợ tấu sẽ ghen tỵ.1′

Tống Tiểu Nhã nhìn vòng cổ trong tay Giang Siêu, giọng nói chua lòm.

Nàng ta vốn định nói chắc chắn quận chúa sẽ thương tâm, nhưng lại nghĩ đến chuyện quận chúa và Giang Siêu còn chưa xác định quan hệ, cho nên khó mà nói ra những lời này được, cuối cùng chỉ có thể nói ngược đến Tô Miên Miên.

“Đó là do sư phụ có mị lực kinh người, sư nương sẽ không keo kiệt như vậy đâu, đúng không sư phụ.” vẻ mặt Giang Vân đầy kiêu ngạo nói với Giang Siêu.

Tên tiểu tử này sắp coi Giang Siêu là thần fôỉ.

Tống Tiểu Nhã bĩu môi, há miệng muốn phản bác lại. Đột nhiên, Giang Siêu giơ tay ra hiệu cho bọn họ im lặng.

Tống Tiểu Nhã cũng cảm nhận được nguy hiểm, vội vàng đưa mắt nhìn sang hai bên đường, nhanh chóng rút nhuyễn kiếm trên người ra.

Đúng lúc này, hai bên đường xuất hiện một đám người khoảng mười người, hai người cầm đầu trông rất cường tráng, trong mắt hiện lên sát ý lạnh như băng.

Nhìn thấy hai người này, Giang Siêu lập tức nhớ đến hai gã gia đình cùng rời đi với Lục Nhân.

Nếu như hắn không đoán sai, thì hai tên bịt mặt có dáng người cường tráng trước mắt chính là bọn họ.

“Tiểu tử kia, đúng là ở đâu ngươi cũng có đào hoa, có điều, ngươi đã phạm đào hoa, chỉ tiếc không có cơ hội đỉ nếm đào hoa, hy vọng sau khi ngươi chết đừng có trở thành quỷ phong lưu.”

Một trong hai tên cầm đầu trào phúng

Giang Siêu.

Mấy tên còn lại nhân cơ hội vây quanh bọn họ.

Đám người này không nói một lời, lập tức tấn công Giang Siêu.

Tống Tiểu Nhã quát lên một tiếng, giơ đao chặn lại mấy người trong đó.

Chỉ trong chớp mắt, nhuyễn kiếm đã chém ra tia máu trên người hắc ý nhân, bốn tên hắc y nhân bị nàng ta đẩy vào thế hạ phong.

Giang Vân bị Giang Siêu kéo ra phía sau, hắn chặn bốn người khác lại, trong tay nhanh chóng xuất hiện một thanh chủy thủ.

Hắn xông lên tấn công tên đầu tiên, sau đó khẽ nghiêng người lướt qua, chủy thủ cắt ra một vết thương trên cổ một người.

Một tên khác còn chưa kịp phản ứng lại, cũng bị Giang Siêu chém ngang yết hầu trong nháy mắt.

Hắn chỉ nghiêng người đã giết chết hai người, hai tên còn lại thấy vậy thì sợ tới mức lui về sau, trong mắt hai tên bịt mặt cường tráng cũng lộ ra vẻ kỉnh ngạc.

Bọn họ tiến lên muốn ra tay với Giang Siêu, đột nhiên, phía sau truyền tớỉ tiếng bước chân,

dường như có rất nhiều người đang chạy tới đây.

Nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, hai tên nam nhân cường tráng lập tức vác thi thể trên mặt đất lên, hừ lạnh nói một câu rút lui.

Chớp mắt, chỉ còn lại bóng tám người đang vác theo hai thi thể chạy trốn.

Rất nhanh đã có người đuổi tới phía sau bọn hắn, có người giơ ngọn đuốc chạy tới đây, cầm đầu là Đông Ly Sơn, phía sau có mấy thanh niên khác.

Bọn họ chạy tới trước mặt Giang Siêu, trong mắt Đông Ly Sơn lộ ra vẻ lo lắng nói: “Giang huynh đệ, chúng ta đứng từ xa đã nghe thấy tiếng đánh nhau, có phải các ngươi vừa bị tập kích hay không?”

Sau cuộc giao lưu vừa rồì, trong lòng hắn ta vô cùng bội phục Giang Siêu, cũng không vì bị hắn đánh bại mà nảy sinh lòng oán hận.

“Đúng là có vài tên hắc y nhân, nhưng trước khi các ngươi chạy tới đây, bọn họ đã chạy trốn rồi.” Giang Siêu gật đầu nói với Đông Ly Sơn.

Đông Ly Sơn nghe vậy, trên mặt hiện ra vẻ phẫn nộ, nói: “Cái đám Nam Minh thị này, ban

ngày đến phá rối còn chưa đủ hay sao, đến tối rồi còn thò mặt tới nơi này. May mà chúng ta tổ chức đội tuần tra đêm, nếu không lần này sẽ để bọn họ phá hỏng đường dẫn nước mất.1′

Nói tới đây, hắn ta xỉn lỗi Giang Siêu: “Thật ngại quá, làm liên lụy đến Giang huynh đệ rồi, ngươi mau trở về đi, chúng ta đi trông chừng chỗ đường dẫn nước.”

Nói xong, hắn ta vội vàng dẫn mấy tên thanh niên chạy về phía sông.

Có vẻ hắn ta đang rất nôn nóng, không có thời gian nói chuyện với Giang Siêu.

Giang Siêu nghe vậy, nhìn theo bóng lưng đối phương, trong mắt lộ ra vẻ khác thường.

Chuyện hắn bị tập kích chắc chắn không liên quan gì đến chuyện Nam Minh thị phá rối mà Đông Ly Sơn nói.

Nhìn dáng người cường tráng của hai gã hắc y nhân kia, chắc chắn hai tên đó là gia đinh mà Lục Nhân mang đi.

Chẳng qua, không biết tám người còn lại là sát thủ đến từ bên ngoài, hay là người trong tộc Dạ Lang đây!

Nếu như hắn không đoán sau, thì hai tên gia đinh cường tráng kia là người mà Trấn Quốc

công phái tới.

Xem ra, Trấn Quốc công không giết chết hắn thì không chịu bỏ qua.

Còn chuyện những người này là ai, không bao lâu nữa hắn có thể tìm ra chân tướng, đáng tiếc đã để bọn họ chạy thoát.

Chắc đám người Đông Ly Sơn chỉ đi tuần tra tối, để đê phóng những kẻ đến phá hồ nước gì đó, chỉ đánh bậy đánh bạ cũng có thể cứu những người kia một mạng.

Nếu bọn họ tới muộn hơn một chút, Giang Siêu tin rằng bản thân hắn có thể khiến toàn bộ đám người kia bỏ mạng lại, nhưng hiện giờ bọn họ đã chạy thoát, muốn dẫn bọn họ ra e rằng sẽ gặp khó khăn.

Giang Siêu không hề suy nghĩ đến chuyện hắc y nhân nữa, quay đầu trở về nhà trúc của Đông Ly Khoát.

Ngày hôm sau, trời vừa sáng, hắn đã bị tiếng đồng la đánh thức, tiếp theo là tiếng la hét.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK