Chờ tới Kinh Đô phủ, phủ doãn đã sớm bày trận địa sẵn sàng đón quân địch chờ phía trước phủ nha, đi cùng còn có bộ khoái của Kinh Đô phủ.
Gần ba trăm người bộ khoái võ trang đầy đủ chờ ở trước phủ nha.
“Giang công gia, để ngài tự mình áp giải phạm nhân lại đây, thật là chậm trễ! Mời vào trong… Lão hủ phối nước trà thượng hạng, kính xin Giang công gia nể mặt!”
Vương Chân của phủ doãn ở Kinh Đô tuy là quan lớn nhưng lại không có tước vị trong người. Vốn dĩ, chức vị phủ doãn của Kinh Đô là muốn để hoàng thân đảm nhiệm, nhưng Vương Chân dựa vào năng lực của bản thân mình mà lên làm phủ doãn của Kinh Đô, người này chính công vô tư, người mang chính khí. Ở kinh đô là quan tốt có tiếng thanh liêm hiếm thấy.
Ông ấy ghét cay ghét đắng Trịnh An, nhưng bởi vì địa vị không cao nên căn bản là không cách nào có thể lay động đối phương được.
Hơn nữa, hoàng đế cũng lần nữa sủng nhiệm Trịnh An, làm ông ấy căn bản không thể nào xuống tay được.
Ông ấy từng dâng thư mấy lần việc Trịnh An tham gia mưu phản, nhưng đều bị hoàng đế xem như không.
Còn có một lần vì để an lòng Trịnh An, thậm chí hoàng đế còn xử phạt ông ấy. Nếu không phải vì ông ấy được đánh giá rất tốt, có lẽ hoàng đế đã sớm bãi quan, tống ông ấy vào ngục rồi.
Đối với hoàng đế ngu ngốc, Vương Chân đã sớm thất vọng đến tột đỉnh, đối với Trịnh An hai lòng, ông ấy cũng chỉ có thể mở một mắt nhắm một mắt cho qua.
Mà đối với Giang Siêu, Vương Chân bội phục từ tận đáy lòng, không chỉ bội phục sự oai hùng của Giang Siêu, mà còn bội phục khí phách không sợ quyền quý của hắn.
Có thể trị tội cấm vệ quân thủ hạ của Trịnh An, không chỉ riêng bá tánh kinh đô chúc mừng, mà phủ doãn Kinh Đô là ông ấy đây cũng vô cùng vui mừng trong lòng.
Sau khi ông ấy biết được chuyện này, trước tiên đã triệu đội bộ khoái trở về, hiệp trợ Giang Siêu bỏ ngục đám cấm vệ quân này.
Bất kể kết cục cuối cùng của đám cấm vệ quân này là gì, ông ấy cũng nhân cơ hội này giết chết uy phong của Trịnh An.
Càng đừng nói, còn có nhiều bá tánh đi theo tạo thế như vậy.
“Vương đại nhân khách khí rồi… Xin mời…”
Giang Siêu nghe vậy, gật đầu với Vương Chân.
Đối với vị phủ doãn Kinh Đô này, Giang Siêu cũng tôn trọng.
Hơn nữa, hắn còn có việc cần thương nghị cùng đối phương một chút.
Vương Chân thấy Giang Siêu thái độ khiêm tốn, trên mặt lập tức lộ ra vẻ thưởng thức.
Ông ấy vội vàng nhìn về phía Mộ Dung Địch và Mộ Dung Phong bên cạnh, vội vàng nói tiếp: “Cũng kính mời hai vị công gia, hạ quan chậm trễ rồi!”
Hai cha con Mộ Dung gia, bất kể là về thân phận vẫn là về địa vị đều cao hơn Vương Chân. Hơn nữa phẩm hạnh của bọn họ cũng không tệ lắm.
Vương Chân đối với hai vị Tĩnh Quốc công mới cũ này cũng tràn ngập kính ý. Càng đừng nói, bọn họ còn có quan hệ thông gia với Giang Siêu.
Chuyện Mộ Dung Cung hứa gả cho Giang Siêu, dưới sự cố ý của Mộ Dung Cung đã truyền tới kinh đô rồi. Vừa là vì để hoàng đế và Trịnh An kiêng ky vài phần, cũng làm cho Giang Siêu an toàn thêm vài phần. Hai là báo cáo với toàn thiên hạ rằng, Mộ Dung gia bọn họ đã chuẩn bị đứng ở cùng bên với Giang Siêu rồi.
Cho dù tương lai Giang Siêu có tạo phản thì bọn họ cũng sẽ cùng Giang Siêu đi tới cùng.
Còn về chuyện có khả năng Giang Siêu sẽ tạo phản, trong các quan lớn có người không tin, có người cũng đang suy đoán.
Nhưng bất kể Giang Siêu có tạo phản hay không, cũng không có người sẽ nói Giang Siêu không đúng.
Rốt cuộc, hoàng đế Tống Triết thật sự là quá không được lòng người.
Người thất vọng tột đỉnh với ông ta có quá nhiều.
Nếu Tống Triết không có chỗ dựa, vị hoàng đế là ông ta có lẽ đã sớm bị quan lớn nào đó kéo xuống ngựa rồi.
Mộ Dung Địch và Mộ Dung Phong gật đầu với Vương Chân, nâng bước đi theo vào trong phủ nha, mà bộ khoái phủ nha dưới sự chỉ huy của sư gia, đã áp giải đám cấm vệ quân đi về phía đại lao.