Nhìn sự tấn công bị gián đoạn ở gò núi, Tông Hán vô cùng phẫn nộ, hai bàn tay nắm chặt đến mức như sắp bật máu.
Cuộc chiến cứ vậy mà kết thúc. Thời quan trôi qua chưa đến mười lăm phút đồng hồ, sáu ngàn ky binh mà hắn ta phái ra bị tàn sát mất hơn năm ngàn người.
Chiến mã cũng không khác mấy, phải chết thì chết, nên chạy thì chạy.
Ở phía trước hẻm núi chất đầy thi thể của ky binh, đống chân tay què cụt kia làm Tông Hán gần như sắp nổ tung vì tức giận.
Buồn cười thật, vừa rồi hắn ta còn đang trào phúng Giang Siêu nhát gan và suy nghĩ xem phải làm cách nào để tiêu diệt được quân Con Cháu.
Nhưng chỉ vừa mới tiếp chiến đã tổn thất một phát hơn năm ngàn người.
Giang Siêu đi xuyên qua đường hầm trên gò núi, nhìn đại đội Nữ Chân ở phía dưới và cười quỷ dị.
“Tiên sinh… Liệu Tông Hán có đưa đại đội dưới trướng chạy trốn luôn không?
Hoặc là hắn ta sẽ rút lui, tìm một cách khác…?”
Lúc này, một tên tướng lĩnh tộc Dạ Lang ở bên cạnh nhìn Giang Siêu và nói.
Giang Siêu nghe vậy thì mỉm cười tự tin, không đợi hắn mở miệng, Nhạc Bằng Cử ở bên cạnh đã thản nhiên nói:
“Tên Tông Hán này kiêu căng ngạo mạn, không để bất kỳ kẻ nào ở thiên hạ vào mắt.
Hơn nữa, từ khi quân Nữ Chân của bọn hắn bắt đầu chiến tranh đến nay thì chưa từng thua.
Bây giờ, hắn ta không chỉ tổn thất hai ngàn ky binh trước đó mà còn mất đi đại tướng dưới trướng. Hiện tại, chỉ mới bắt đầu trận chiến đã chết hơn năm ngàn người, sao hắn ta có thể chịu được sỉ nhục như vậy.”
“Nếu như hắn ta chưa thắng được ta, chắc chắn sẽ không rời đi. Dù có muốn đi, có lẽ cũng phải đợi đến lúc hắn ta cảm thấy lúc này không thể không đi nữa.”
Nhạc Băng Cử vừa dứt lời, Giang Siêu cũng gật đầu nhẹ, hắn ta quả xứng đáng là người cùng tên với vị đại anh hùng đời trước, tài năng quân sự chắc chăn không kém hơn vị kia. Hắn ta không những có thể đưa ra phán đoán chính xác về quân địch mà còn có thể hiểu được mưu lược của Giang Siêu.
Từ khi Giang Siêu bắt đầu ra lệnh cho nhóm ba ngàn ky binh đầu tiên đi vào hẻm núi, hắn đã chuẩn bị tốt để Tông Hán liều chết chiến đấu rồi.
Chiến thuật lần này của hắn có thể gọi là chặn đánh, cũng có thể gọi là chiến tranh trận địa, có nghĩa là lợi dụng địa hình trước mắt để làm hao mòn sức sống và tinh thần chiến đấu của quân địch từng chút một.
Nếu như ky binh của Tông Hán vừa vào hẻm núi đã phát động tấn công, dù có thể đạt được kết quả chiến đấu nhất định, nhưng chắc chăn không thể bằng được kết quả chiến đấu hiện tại.
Dù sao khi muốn triển khai chiến tranh trận địa, trận đấu đầu tiên đương nhiên phải ưu tiên kết quả chiến đấu tốt nhất có thể.
Nếu không, chờ đến khi Tông Hán kịp phản ứng, muốn giết được nhiều ky binh từ dưới tay hắn ta như vậy sợ là không dễ.
Nhạc Bằng Cử đứng một bên nhìn về những xác chết ở trận địa phía trước mà cảm thấy kinh ngạc.
Hắn ta không nghĩ đến vũ khí của quân Con Cháu lại lợi hại đến vậy.
Quân địch còn chưa đến gần đã thương vong hết năm ngàn người.
Phe mình thì đừng nói là người chết, đến người bị thương cũng không có ai.
Lúc này hắn ta cũng cảm nhận được sự khủng bố của vũ khí trên tay quân Con Cháu.
Dựa vào những vũ khí này, có khả năng thật sự có thể để Tông Hán và quân Tây Lộ của Nữ Chân đều chết ở chỗ này.
Bởi vì sự thất bại thảm hại trong trận chiến thứ nhất, Tông Hán cũng không mù quáng để đội ky binh dưới trướng phát động tấn công lần nữa.
Dù sao, nếu không tìm được cách đối phó với quân Con Cháu của Giang Siêu, tấn công như thế cũng chỉ là phí công đi tìm đường chết.
Chỉ là mai phục của quân Con Cháu ở trước mặt thật sự quá kinh khủng, muốn qua được so với lên trời còn khó hơn.
Tuy nhiên, Tông Hán tuyệt đối sẽ không rút binh rời đi. Dù quân Con Cháu ở trước mặt khó ăn đến đâu, hắn ta cũng phải ăn được.
Bởi việc này còn liên quan đến mặt mũi của hắn ta.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.tamlinh247. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!
.ihteymcg3::before{content:attr(woyhemcnra);}