Cả nhà bọn họ đoàn tụ, Tô Nguyệt Nhi sẽ không cứng đầu đến mức đòi ở lại đâu nhỉ.
Tô Nguyệt Nhi nghe vậy, nét mặt nàng hiện lên vẻ vui mừng, nàng ấy quay đầu nhìn con gái đang ngủ say trong lòng, hai mắt ngấn lệ hôn lên má con gái.
"Con gái, phụ thân con tới đón con rồi…"
Lạc Ngưng Sương nhìn đệ tử vui mừng, nàng ta vuốt má nàng ấy.
Cùng lúc đó, bọn họ cũng đưa mắt nhìn ra phía ngoài thành, hướng này chính là cửa Bắc.
Trước mặt chính là nơi năm vạn đại quân Bạch tộc đóng quân.
Các binh sĩ Bạch tộc đi tuần ban đêm thỉnh thoảng lại nhìn lên tường thành, bọn họ sợ Bạch Liên quân phá vòng vây bất cứ lúc nào.
Vị trí của bọn họ vừa khéo chặn đứng đường đi của Bạch Liên quân, hơn nữa, hàng rào trước quân doanh cũng có thể ngăn Bạch Liên quân tấn công bất ngờ, muốn phá vòng vây từ chỗ này, thì chắc chắn sẽ bị quân Bạch tộc ngăn lại trong thời gian rất ngắn.
Tuy Lạc Ngưng Sương không có lòng tin mấy về kế hoạch của Giang Siêu, nhưng nếu đã dự định trong ứng ngoài hợp với Giang Siêu, thì nàng ta phải làm tốt công tác chuẩn bị thật chu đáo.
Nhân lúc trời tối, nàng ta bảo Bạch Liên quân đợi lệnh làm tốt công tác chuẩn bị tấn công, từ sau khi nhận được tín hiệu vào buổi sáng, Bạch Liên quân đã chỉnh quân chờ lệnh rồi.
Chẳng mấy chốc, năm vạn Bạch Liên quân đã tập hợp ở cửa Bắc, làm tốt công tác chuẩn bị ra khỏi thành bất cứ lúc nào.
Để phòng ngừa tình hình có biến, Lạc Ngưng Sương còn chuẩn bị hai vạn quân dự bị.
Một khi tình hình có biến, thì có thể dùng đến quân dự bị.
Thời gian trôi qua từng chút một, đêm dài là lúc khiến cho người ta khó tỉnh táo nhất.
Nhất là đến thời điểm gần đến rạng sáng. Khoảng thời gian đó là thời điểm con người buồn ngủ nhất.
Mà trong quân doanh của Bạch tộc, thiếu tộc trưởng Bạch tộc Hách Liên Phấn đang nhìn chằm chằm chỗ cửa thành đăng trước, đồng thời sau đó hắn ta cũng quan sát đại doanh của mình.
Từ sau khi xuất hiện tín hiệu vào ban ngày, hắn vẫn luôn cảm thấy bất an.
Tín hiệu này xuất hiện quá kỳ lạ.
Thông tin mà trinh sát gửi về làm hắn ta hoang mang nghỉ ngờ, trong lòng bất an khiến hắn ta không dám ngủ, vì thế, năm vạn đại quân Bạch tộc hầu như một đêm không ngủ.
Bọn họ đang đề phòng Bạch Liên quân tập kích vào ban đêm, và cũng đề phòng quân địch có thể xuất hiện từ phía sau.
Cho dù, trinh sát không phát hiện ra sự xuất hiện của bất cứ kẻ địch nào.
Bạch Liên quân cũng không tìm được viện binh khác, nhưng hắn ta cho rằng cẩn thận vẫn hơn.
Có chế phục được Bạch Liên quân hay không, nằm ở mấy ngày này đây.
Chỉ cần Bạch Liên quân không cầm cự được nữa, thì không chỉ Tô Nguyệt Nhi xinh đẹp động lòng người thuộc về hắn ta, mười vạn Bạch Liên quân kia cũng sẽ trở thành lợi khí dưới tay hắn ta.
Đến lúc đó, việc hắn ta muốn thống nhất đất Thục sẽ không còn xa vời nữa.
Lúc đó, phụ thân hắn ta làm hoàng đế, hắn ta làm thái tử. Đợi phụ thân hắn ta chết, hắn ta sẽ trở thành vua nước Thục.
Nghĩ đến đây là hắn ta thấy hưng phấn. Hắn ta còn có chút mong đợi là Bạch Liên quân ở trong thành sẽ ra trận vào lúc này.
Tiếc là hắn ta đã đợi đến bây giờ, sao Mai sắp xuất hiện rồi, nhưng chuyện mà hắn ta lo lắng vẫn chưa xảy ra.
Mà lúc này, năm vạn binh sĩ Bạch tộc hầu như là một đêm chưa ngủ, bọn họ buồn ngủ lắm rồi.
Nhìn thấy cảnh này, Hách Liên Phấn nhíu mày.
Hắn ta nhìn về phía tường thành, rồi lại nhìn sang khu rừng rậm ở đẳng sau.
Cuối cùng hắn ta cất bước định đi xuống gác canh. Đến giờ này là hắn ta đã đợi gần một đêm rồi.
Chỉ là, vào khoảnh khắc hắn ta chuẩn bị đi xuống gác canh, đột nhiên, một trận ánh lửa từ nơi xa bay về phía quân doanh bên này.
Nói chính xác thì là một mảng hỏa quang dày đặc đang bay về phía doanh địa bên này.
Hắn ta còn chưa hiểu chuyện là thế nào, chỉ nghe thấy một loạt tiếng nổ vang lên.
Nổ tung trong doanh địa của hắn ta.
Xung quanh doanh địa lập tức vang lên tiếng kêu rên, tiếng kêu thảm thiết nối thành một mảnh, uy lực kinh người kia khiến cho ánh mắt của quân Bạch tộc chỉ còn lại sự kinh hãi và ngơ ngác.
Thậm chí có người còn hô to: "Trời phạt! Là trời phạt… sơn thần nổi giận rồi… chạy mau…"