Mục lục
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê - Đặng Kiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ai biết được, có lẽ chúng cảm thấy cứ mãi kêu gào như vậy cũng không có ích lợi gì đi!”

“Ngũ trưởng, ngài nói xem có thể nào bọn họ sẽ công tiến Tù Thủy Quan này không?”

Trên mặt tân binh lộ ra vẻ lo lắng. Trong mắt còn mang theo cảm giác sợ hãi nồng đậm.

“Tiến đánh vào là không thể nào, chúng ta có minh ước với bọn họ, hơn nữa, bọn họ còn nợ chúng ta mười sáu châu 'Yến Vân đấy”

Ngũ trưởng lắc đầu, trên mặt lộ ra vẻ mặt chắc chắn, nhưng dưới lời nói đảm bảo này cũng xuất hiện cảm giác lo lăng.

Ngay khi lời đó của ngũ trưởng vừa nói xong thì trên bầu trời cách đó không xa, đột nhiên một trận bụi mù nổi lên từ bốn phía, tiếp theo chính là tiếng vó ngựa vang đầy trời.

Trên tường thành mấy quân lính canh giữ của Đại Triệu biết, lần này quân Nữ Chân lại tới nữa, nghĩ đến lời nhục mạ của ky binh Nữ Chân, bọn họ tức giận đến mức cả mặt tím tái, trong mắt tràn ngập phẫn nộ.

Đáng tiếc, sự phẫn nộ này cũng chỉ có thể biểu hiện lên trên mặt, bọn họ căn bản là không có dũng khí ra khỏi thành chiến đấu với quân Nữ Chân.

Rất nhanh, ky binh của tộc Nữ Chân đã xuất hiện trước cửa thành, tiếp đến còn có bộ binh xuất ở phía sau, quân Nữ Chân lần này không chỉ có ky binh tới mà các binh chủng khác cũng có mấy đội tới đây.

Đếm kỹ binh lực một chút, gần có khoảng sáu – bảy mươi ngàn binh sĩ, tình huống như vậy khiến chúng binh sĩ canh gác trên tường thành trợn tròn mắt, bên này quân canh gác không đến năm ngàn người đâu.

Đối mặt với sáu – bảy mươi ngàn người của Nữ Chân quả thực là dâng đồ ăn mà. Tướng lĩnh của quân canh gác nghe. được động tĩnh, trong nháy mắt cũng sợ tới mức chạy lên trên tường thành xem thử.

Nhìn những binh lính kia của quân Nữ Chân trước mắt, ông ta nhìn một tên tướng lĩnh cầm đầu trong đó.

Tên tướng. lĩnh Nữ Chân này có thân hình cao to cường tráng. Trên mặt hắn ta lộ ra khí thế không giận mà uy.

Hảẳn ta nhìn vào những binh sĩ đang chạy trên tường thành, quát lạnh một tiếng: “Ngô Đạo Nhân, lão tử hạn cho ngươi trong vòng mười lăm phút mở cửa thành, ra khỏi thành đầu hàng, nếu không, chờ đến khi quân ta đánh vào trong thành, sẽ tàn sát hết toàn bộ quân dân trong thành của ngươi!”

Tù Thủy Quan tuy là thành thị biên quan nhưng trong đó cũng có không ít dân chúng phục vụ cho quân phòng thủ. Ước chừng cũng có năm ngàn người.

Tính cả quân phòng thủ thì tổng cộng Tù Thủy Quan có gần mười ngàn người, nhưng mười ngàn người này đứng trước mặt tộc Nữ Chân vẫn là không đủ nhìn. Tuy rằng, nếu như kiên trì thủ thành, nói không chừng còn có thể thủ được mấy ngày.

Thậm chí còn có thể chờ được viện binh tới cứu giúp, nhưng vấn đề mấu chốt là, bọn họ không đợi nổi viện binh đến!

Tướng lĩnh đội phòng thủ hoảng sợ nhìn tướng lĩnh tộc Nữ Chân dưới kia, trong mắt lộ ra nét sợ hãi đến cực độ.

Hoàn Nhan Tông Hán, một trong mấy đại chiến thần của tộc Nữ Chân, không chỉ riêng thực lực bản thân hắn rất mạnh mà năng lực lĩnh quân cũng rất đỉnh, hắn gần như có một nửa công lao trong chuyện khiến tộc Khiết Đan diệt vong.

Quân Khiết Đan bị hẳn ta theo dõi gần như không có người nào còn sống. Hắn ta tới tiến công cửa thành, Tù Thủy Quan nhất định không thủ được bao lâu.

Nghĩ đến độ tàn nhãn của tên này, tướng lĩnh của đội phòng thủ đã toàn không còn ý chí chiến đấu nữa, ông ta càng không thể ngờ được, đột nhiên đối phương lại tấn công. Tấn công bất thình lình!

“Đại soái Niêm Hãn, hai nước ngươi ta giao hảo, hôm nay, vì sao ngươi lại dẫn đại quân tới trước Tù Thủy Quan vậy!”

Tuy đã không còn ý chí chiến đấu nữa, nhưng cứ trực tiếp đầu hàng như vậy, trong lòng tướng lĩnh đội phòng thủ vẫn tràn ngập do dự.

“Hai nước giao hảo! Hừ… Chỉ bằng dân tộc Đại Triệu yếu đuối hèn nhát này của ngươi mà cũng xứng giao hảo cùng Nữ Chân ta, tất cả người của Đại Triệu quốc các ngươi đều vô năng vô tri, lại còn là hạng người yếu đuối sợ chết.

Các ngươi chiếm cứ non sông gấm vóc, mà Nữ Chân bọn ta lại phải sinh †ồn ở những nơi khó khăn hiểm trở, như thế không công bắng. Nếu, các ngươi vô năng như vậy, tộc Nữ Chân ta đây đương nhiên chỉ có thể tới lấy thôi!”

“Tộc Nữ Chân ta muốn lấy, Đại Triệu ngươi dám không cho sao? Ngươi dám không cho sao? Sự kiên nhẫn của bổn soái có hạn, ngươi còn thời gian nửa khắc nữa!”

Hoàn Nhan Tông Hán dưới thành lạnh lùng nhìn tướng lĩnh trên thành, trong mắt tràn ngập khinh thường và trào. phúng, theo giọng nói của hẳn ta, chúng binh sĩ Nữ Chân xung quanh đều phát ra một trận trào phúng không kiêng nể gì.

Bọn họ nhìn lên trên tường thành, trong mắt tràn ngập trêu chọc và khinh thường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK