Đông Ly Sơn nghe thấy lời này thì lập tức muốn nhào đến quyết đấu với Tây Phong Giang nhưng bị Giang Siêu ngăn lại.
“Vậy sao? Đến cuối cùng là ai thua thảm thì chúng ta cùng chờ xem nhé.” Giang Siêu lạnh lùng nhìn về phía Tây Phong Giang, ánh mắt càng thêm kỳ quái.
Mặc dù Đông Ly Sơn có chút tức giận, nhưng hắn vẫn nghe theo Giang Siêu mà trở về vị trí của mình.
Tây Phong Giang Nghe vậy thì khinh thường liếc nhìn Giang Siêu một cái, trong mắt mang theo sự chê’ giễu.
Hắn ta nhìn mấy người bên Tây Phong thị trao đổi ánh mắt, khóe miệng lại vô thức nhếch lên.
Đúng lúc này người chủ trì tuyên bô’ cuộc so tài bắt đầu, mọi người bắt đầu bắn tên.
Tây Phong Giang nhìn Giang Siêu, hắn không thèm nhìn mục tiêu của mình mà bắn tên đi. Thân tên xé gió lao nhanh về phía trước.
Phụp!
Chỉ trong chốc lát, mũi tên đã trúng ngay giữa hồng tâm. Người của Tây Phong thị lập tức reo hò hoan hô.
Mọi người nhìn Giang Siêu trào phúng, như thể đang khoe khoang thực lực của Tây Giang Phong với hắn.
Giang Siêu nhìn hắn ta, ánh mắt hơi lóe lên.
Tây Phong Giang không hố là người mạnh nhất tộc Dạ Lang. Kỹ thuật bắn cung của hắn ta đúng là rất xuất sắc.
Chỉ dựa vào bản năng cũng có thể bắn tên trúng tâm.
Nếu so với Giang Siêu ở kiếp trước, cũng tuyệt đối được coi là nhân vật cấp thần tiền.
Đại hội Đăng Khoa tính dựa vào tổng điếm tích lũy. Muốn vượt qua sô’ điểm của đối phương để giành được hạng nhất cũng không phái là dễ dàng. Đây đúng là một đối thủ mạnh.
Những người tham gia bắt đầu bắn tên lần lượt, chỉ cần là đến lượt bắn thì đều có thế bắn trúng mục tiêu. Đúng là rất có thực lực.
Xứng đáng là nhóm kiệt xuất!
Hầu như tất cả mọi người đều bắn xong, chỉ còn lại một người của Tây Phong thị và Giang Siêu. Tất cả mọi người đều nhìn Giang Siêu đầy mong đợi.
Mọi người hi vọng mũi tên này của Giang Siêu sẽ không phạm sai lầm. Mặc dù Đông Ly Nguyệt ở trên đài cao tràn đầy lòng tin đối với Giang Siêu, nhưng trong lòng bàn tay nàng vẫn không nhịn được mà đổ mồ hôi.
Lúc này, Giang Siêu kéo cung tên, đúng lúc hắn chuẩn bị bắn mũi tên trong tay thì khóe đột nhiên mắt nhìn thấy người còn lại của Tây Phong thị cũng giưong cung.
Trong lòng hắn liền nổi lên cảm giác kỳ lạ, luôn cảm thấy người này vậy mà cũng giương cung cùng lúc với hắn, quá trùng hợp rồi.
Tâm hắn hơi động, đem dây cung xoay tròn nửa vòng, trên miệng nở nụ cười kỳ lạ, buông tay.
Vút!
Tiếng gió vun vút, mũi tên đã lao ra khỏi cung, bay thẳng về phía bia ngắm.
Những người xung quanh đều long lắng nhìn theo mũi tên này, tất cá đều không dám
chợp mắt. Đông Ly Nguyệt siết chặt hai tay, trái tim đều như sắp nháy ra ngoài.
Đúng lúc này lại đột ngột xảy ra biến cố, mũi tên của người Tây Phong thị kia cũng đồng thời phóng ra.
Mà hướng đi của mũi tên này lại là nhắm về phía mũi tên của Giang Siêu đang bắn đi.
Nhìn thấy cành này, hiện trường náo động, người của tam đại tộc thị tức giận nhìn người của Tây Phong thị.
Người này thật đúng là hèn hạ vô sỉ, hắn bắn ra mũi tên này cũng không bắn về mục tiêu của hắn, mà lại bắn về phía tên của Giang Siêu. Đây rõ ràng là cố ý không muốn Giang Siêu bắn trúng bia mà.
Với kỹ thuật bắn cung của người này, mũi tên của Giang Siêu chắc chắn sẽ bị bắn đi. Tức là mũi tên của Giang Siêu có thể bắn trượt mục tiêu mà không lấy được điểm nào.
Đôi khi việc phân định thắng bại ờ đại hội Đăng Khoa chỉ dựa vào một điểm mà thôi. Nếu Giang Siêu mất một điểm này thì có thể khó mà đuổi kịp.
Hơn nữa, nếu người Tây Phong thị này cứ một mực nhắm vào Giang Siêu thì rất có
thể Giang Siêu thậm chí một điểm cũng không thê’ lấy được trong cuộc thi này.
Đông Ly Nguyệt phẫn nộ nhìn về vị trí của Tây Phong Minh đang ngồi cách đó không xa, ánh mắt nàng lạnh lẽo đêh cực điểm.
Tây Phong Minh đương nhiên là biết dự định của Đông Ly Nguyệt, ông ta sẵn sàng dùng thủ đoạn hèn hạ để khiến cho Giang Siêu không thể lấy được vị trí hạng nhất.
Đông Ly Nguyệt cố gắng đè nén phẫn nộ, dời ánh mắt về phía giữa sân. Nàng biết hiện tại cho dù nàng có tô’ cáo Tây Phong Minh cũng là vô dụng, đối thương cũng sẽ không bao giờ thừa nhận.
Nàng chỉ hi vọng Giang Siêu có thế làm cho nàng kinh ngạc, có thể xoay chuyến tình thế trong khốn cảnh này.
Tuy nhiên, mũi tên này rõ ràng là nhằm vào Giang Siêu, làm sao Giang Siêu có thế xoay chuyển tình thế đây?
Những người xung quanh cũng không dám ôm hy vọng, mũi tên này của Giang Siêu e rằng sẽ bị bắn lệch đi rồi.
Ngay lúc mọi người đang suy nghĩ vậy
thì mũi tên của người Tây Phong thị đã đụng trúng tên của Giang Siêu.
Hai mũi tên và chạm với nhau, thế nhưng tên của Giang Siêu vậy mà chỉ bị chệch đi một chút rồi lại bắn thẳng về phía trước.
Phụp!
Cùng một tiếng giòn tang vang lên, mũi tên của Giang Siêu cắm mạnh vào bia bắn, chính xác ô vị trí hồng tâm.
Tất cả mọi người đều giật mình kinh ngạc, không thế tin vào mắt mình.
Tây Phong Giang cũng sững sờ nhìn mũi tên găm trúng hồng tâm của Giang Siêu, một lúc lâu vần không thế tĩnh táo lại.
Những người xung quanh bắt đầu phát ra tiếng reo hò.
Trên mặt Đông Ly Nguyệt cực kỳ vui mừng, ánh mẳt nhìn Giang Siêu trở nên rực rỡ.
Người đàn ông này thật sự không làm nàng thất vọng. Bất cứ lúc nào cũng có thể khiến cho nàng kinh ngạc.
Mũi tên này không bắn hụt mà còn khiến cho mọi người có một loại ảo giác. Một tên
này của Giang Siêu nếu không phải có tên cúa người Tây Phong thị kia chạm trúng thì sẽ không thể bắn trúng bia ngắm được.
Kết quả là, Giang Siêu có thể bắn trúng mục tiêu, hoàn toàn là nhờ gã ta đã giúp đỡ một tay.
“Ây da, xém chút nữa là bắn hụt rồi. Cám ơn ngươi nha… Nếu không nhờ mũi tên của ngươi thì tên này của ta coi như vứt đi rồi.”
Giang Siêu quay đầu nhìn về phía tên cung thủ của Tây Phong thị, nói chuyện với vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, giống như chuyện này thật sự là như vậy vậy.
Hắn thậm chí không có chất vấn đối phương vì sao muốn hại hắn mà lại là cảm ơn vì đã giúp hắn như vậy.
Lời nói của Giang Siêu khiến những người xung quanh sững sờ một hồi, càng khiến người kia của Tây Phong thị muốn đi tự tử.
Mẹ nó, vốn là muốn phá đám, ai ngờ lại giúp hắn được thêm một điểm.
Tây Phong Giang tức giận đến mặt mũi tái xanh, hắn ta giờ trò cuối cùng lại là đi giúp người ta.
“Ta thật không ngờ người của Tây Phong thị lại có thể nhiệt tình như vậy nha, thà mất một tên cũng phải giúp người khác ghi điểm. Thật sự quá là bội phục… Bội phục!”
Giang Siêu nhìn về phía Tây Phong Giang, vẻ mặt nghiền ngẫm, lời nói lại khiến cho Tây Phong Giang câm thấy chói tai.
Tây Phong Giang cắn răng, hung hăng trừng mắt với Giang Siêu. Rồi sau đó không nhìn Giang Siêu nữa, hắn ta đưa tay lên, một mũi tên lại được bắn ra.
Phụp!
Mũi tên lại trúng hồng tâm.
Hắn ta quay đầu nhìn người thứ ba của Tây Phong Thị, âm thầm trao đổi một ánh mắt khác.
Thấy cánh này, Đông Ly Sơn nhỏ giọng thì thầm với Giang Siêu: “Giang huynh đệ, cẩn thận. Vừa rồi bọn hắn không thành công, lần này sợ là sẽ tiếp tục phá đám.”
Mặc dù hắn ta không biết Giang Siêu lúc nãy có được điểm số đúng là do người kia hay không, hay vẫn là do kỹ thuật bắn tên quỷ dị của hắn. Nhưng hắn ta hy vọng Giang Siêu sẽ không bất cấn.
Vài người còn lại của ba đại tộc thị cũng gật đầu với Giang Siêu, dùng ánh mắt nhắc nhờ Giang Siêu.
Bọn họ không thể giúp Giang Siêu, chỉ có thế báo Giang Siêu cấn thận.
Lúc này, tên của mọi người hầu như đều đã bắn ra ngoài. Phía bên này có hai người Tây Phong thị đang chờ, chưa có động thái gì mà chí đứng đó nhìn Giang Siêu.
Nhìn dáng vẻ này của bọn họ là đang chuẩn bị một người đối phó không được thì sẽ là hai người.
Dù sao thì còn tới bốn mũi tên, sẽ có một mũi tên khiến cho Giang Siêu bẳn hụt để cho hắn ta ít phải nhất mất đi một điểm.
Tình huống như vậy càng khiến cho ánh mắt những người xung quanh trở nên phần nộ hơn.