Chỉ có điều khi Tống Tiểu Nhã vừa thốt ra những lời này, thì Mộ Dung Minh Ý trách mắng:
"Im mồm, ngươi chỉ là một tên nô tỳ lấy đâu ra tư cách để nói chuyện!
Công tử nhà ngươi có phải là người tài hay không cũng đâu đến lượt nô tỳ như ngươi nói chứ."
Những lời này của hẳn ta khiến Tống Tiểu Nhã ngơ ngác, há mồm, nhưng lại chẳng dám nói thêm điều gì, nếu như đây không phải là phủ Mộ Dung công chúa, người trước mặt không phải là công tử của Mộ Dung gia.
Thì nhất định nàng ta sẽ ra tay dạy dỗ cho đối phương một trận, nhưng bây giờ, cho dù trong lòng nàng ta có uất ức cũng không muốn khiến Giang Siêu khó xử.
Nàng ta cúi đầu thấp xuống, đôi mắt ngấn lệ, chiếc mũi cũng cay cay, suy cho cùng đối phương nói cũng không sai, dù sao nàng ta chỉ là một nô tỳ mà thôi!
Chỉ là, ngay lúc nàng ta đang chạnh lòng thì Giang Siêu đưa tay ra năm lấy tay nàng ta và xoa nhẹ lên đầu.
Tống Tiểu Nhã cảm nhận được sự ấm áp của Giang Siêu, nên nàng ta vội vàng ngẩng đầu lên, dòng lệ trong mắt khiến đôi mắt nàng ta mơ hồ.
"Ngươi là một nha đầu ngốc, trong lòng ta, ngươi là người thân của ta, là muội muội của ta, từ trước đến nay chưa bao giờ là nô tỳ cả.
Cho dù người khác có nói thế nào đi nữa, ngươi cũng không cần phải nghe cũng chẳng cần tin."
Giang Siêu dịu dàng võ về Tống Tiểu Nhã, ngay lúc này hắn quay đầu sang lạnh lùng nhìn Mộ Dung Minh Ý và nói:
“Ta cho ngươi một cơ hội, hãy xin lỗi muội muội của ta ngay! Nếu không…
Đừng trách ta không khách khí với ngươi, cho dù hôm nay Phong bá phụ và Mộ Dung gia gia đến, thì †a… nhất định cũng sẽ đánh ngươi."
Lời nói Giang Siêu lạnh băng, cộng với ánh mắt bứt người đó, khiến Mộ Dung Minh Ý nhất thời bị giật mình mà bước lùi Về phía sau.
Mộ Dung Chỉ Tuyên đứng một bên nhìn thấy tình hình lúc này cũng bị dọa khiến cho mặt mũi biến sắc, nàng ấy không ngờ rẵng, một khi Giang Siêu nổi giận, cho dù vẫn chưa ra tay, mà chỉ mới thể hiện khí thế thôi cũng đáng sợ như vậy.
Cảm giác quyết đoán đó khiến cho cơ thể nàng ấy giống như đang ở trong cảnh tàn sát khốc liệt, da thịt như bị hàng vạn mũi dao cắt xẻ.
Mộ Dung Minh Ý nhìn thấy ánh mắt của Giang Siêu càng lúc càng lãnh khốc, nên cũng có chút nhún nhường, nhưng dù sao hắn ta cũng là Thế Tử của phủ Mộ Dung công chúa, là Tĩnh quốc công tương lai.
Bảo hẳn ta xin lỗi một nô tỳ, vậy thể diện của hẳn ta phải đặt ở đâu?
Nhưng nếu không xin lỗi, thì hắn ta cũng cảm nhận được răng, chắc chẳn Giang Siêu sẽ ra tay cho hắn một trận.
Cái tên này nhất định sẽ làm được
Vì ban ngày hẳn ta đã từng nghe, dưới cơn thịnh nộ của tên này, hắn đã giết một số Cấm Vệ Quân, tàn sát đến mức. người ta còn chưa kịp nổi giận.
"Muốn ta xin lỗi cũng được thôi, Giang Siêu, chỉ cần ngày mai ngươi đi cùng ta đến Quốc Tử Giám một chuyến, chỉ cần ngươi thắng cầm kỳ thi họa, thơ từ ca vũ với tám vị tài tử của †a, ta sẽ tạ tội nhận lỗi với nha… muội muội của ngươi! Ngươi… dám không?"
"Nếu như ngươi không dám, cho dù hôm nay ngươi đánh chết ta, ta cũng sẽ không xin lỗi…"
Mộ Dung Minh Ý nghển cổ lên khi nói đến câu cuối cùng.
Giang Siêu nghe xong, trong đôi mắt bốc lên tia sáng, nhiều lần hắn muốn ra tay, nhưng cuối cùng hẳn vẫn cố nhịn.
Cho dù nói thế nào thì Mộ Dung Minh Ý cũng là người của Mộ Dung gia, quan hệ của hẳn ta với Mộ Dung gia cũng rối rắm phức tạp.
Nếu thật sự đánh Mộ Dung Minh Ý ở đây, cứ cho là Mộ Dung gia không tính toán gì, thì chỉ e giữa bọn họ sẽ có rạn nứt.
Hơn nữa, Mộ Dung Minh Ý vẫn luôn gây sự, lại bắt buộc hắn phải đến Quốc Tử Giám tỉ thí, chỉ sợ là tên này bị người ta lợi dụng.
Mà có khả năng mục đích của đối phương là muốn dụ Giang Siêu đến Quốc Tử Giám, chỉ không biết đối phương đã bày ra trò gì ở Quốc Tử Giám, và muốn dụ hắn nhập cuộc.