“Ở phủ Ninh Châu, ngoài có bố cục của Trịnh An ra thì còn có bố cục của Nguyên Vương. Hoàng Thành là cấp dưới của Nguyên Vương. Bọn họ đều coi trọng sự giàu có của phủ Ninh Châu và kho lúa tại phủ Ninh Châu.”
“Nếu Trịnh An tạo phản thì chắc chẳn sẽ tìm đủ mọi cách đoạt được phủ Ninh Châu.
Và nếu thiên hạ rối loạn, Nguyên Vương chắc chắn sẽ nhân cơ hội tạo phản, mục tiêu của bọn họ cũng sẽ là kho lúa phủ Ninh Châu.” Trên mặt Mộ Dung Cung tràn đầy vẻ lo lắng.
Nghe vậy, Giang Siêu nhiều ít gì cũng hiểu được lý do Mộ Dung Cung tìm mình.
Thảo nào ông ta nói phủ Ninh Châu hiện nay đã loạn hết cả lên.
Trịnh An muốn đoạt Ninh Châu. Nguyên Vương cũng muốn đoạt Ninh Châu. Ông ta làm tri châu bị kẹp ở giữa, hiện đang trong tình thế khó xử, rất khó để muốn mọi việc suôn sẻ.
Hoàng Thành chắc là muốn kéo Mộ Dung Cung về phe mình. Chờ khi Trịnh An tạo phản, Nguyên Vương sẽ nhân cơ hội dựa vào quân đội châu phủ để đoạt được châu phủ.
Giang Siêu nhìn Mộ Dung Cung với ánh mắt do dự. Hắn không thể nào ngờ được mình của hiện giờ càng lún càng sâu.
Từ lúc bắt đầu đâm phải đám cướp, cho đến bây giờ đủ loại chuyện xảy ra, càng lúc càng đẩy hắn vào sâu trong lốc xoáy.
Hản có thể mặc kệ chuyện bên châu phủ, nhưng làm vậy thì hắn sẽ khó có thể tránh thoát chuyện của tộc Dạ Lang.
Dù hẳn có thể trốn đến khi Trịnh An tạo phản, nhưng nếu ông ta thật sự tạo phản thì ông ta sẽ ngốc đến mức nói cho. cả thiên hạ biết là ông ta tạo phản hay sao?
Ông ta sẽ chỉ làm người đứng sau màn thôi.
Hơn nữa, nếu ông ta tạo phản, thì ngoài phải đoạt châu phủ ra, mục tiêu đầu tiên của ông ta sẽ là huyện An Ninh và hắn, thậm chí còn có thôn Kháo Sơn.
Hắn có thể trốn nhất thời, lại không thể trốn một đời. Nếu hắn lẻ loi một mình thì không có gì phải lo lắng. Nhưng hiện giờ hẳn có mối bận lòng, hản không thể mặc kệ các nàng được.
“Bá phụ đã mời thì tiểu chất không dám từ chối. Có điều, chuyện của tộc Dạ Lang phải nhờ vào bá phụ rồi” Giang Siêu hành lễ với Mộ Dung Cung.
Ở chuyện này, hắn không còn lựa chọn nào khác nữa, cho dù nó là một cái hố sâu thì hắn cũng cần phải nhảy vào.
Thật ra thì Mộ Dung Cung còn bất đắc dĩ hơn cả hắn. Ông †a bị kẹp ở giữa hai thế lực. Nói đúng hơn là ba thế lực, tính luôn cả tên hoàng đế ngu ngốc trên triều đình kia nữa.
Cho dù là thế lực nào đi nữa, thì chỉ cần ông ta sơ sẩy một chút là sẽ chết không có chỗ chôn.
Ông ta không thể nào chạy trốn được. Bởi vì ông ta có quá nhiều thứ khiến ông ta không làm được thoải mái bỏ đi.
Có gia đình, có nhà ở, có người thân, có bạn bè.
Nếu ông ta dám bỏ gánh không làm thì ca ca ở kinh thành sẽ bị liên lụy.
Hơn nữa, thiên hạ to lớn, ông ta có thể đi đâu được chứ?
“Yên tâm, nếu ta đã quyết định thì ta sẽ mặc kệ Trịnh An. Về phần hoàng thượng, ta sẽ tự có cách nói với hoàng thượng. Tuy rằng có thể sẽ làm cho hoàng thượng không vui, nhưng nếu có thể giải quyết chuyện lần này thì có lẽ hoàng thượng sẽ bỏ qua cho ngươi.” Mộ Dung Cung vỗ vai đảm bảo, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng.
“Ta sẽ cho bá phụ vài ý kiến xử lý chuyện tộc Dạ Lang. Kế tiếp liền nhờ bá phụ, tiểu chất về trước.” Giang Siêu gật đầu với Mộ Dung Cung."
Hản coi như là chính thức ngồi cùng một thuyền với Mộ Dung Cung.
Nếu hai người có thể vượt qua nguy cơ lần này thì rất nhiều chuyện đều có thể giải quyết được.
Còn nếu không vượt qua được thì chắc là cả đám bọn họ đều phải chết ở phủ Ninh Châu.
Mộ Dung Cung đưa Giang Siêu ra khỏi phòng, nhìn theo bóng dáng xa dần của Giang Siêu với ánh mắt mong chờ, mặt mày vốn dĩ ảm đạm có vẻ tươi sáng hơn vài phần.
“Đại nhân, ngươi thật sự muốn mời hắn hả? Chỉ dựa vào. hẳn sao có thể giúp đại nhân thoát khỏi nguy cơ lần này được?”
Lúc này, người trung niên tên lão Ngũ đứng bên cạnh nói với Mộ Dung Cung.
“Từ khi biết hành động của hắn ở huyện An Ninh, lão phu đã bắt đầu gửi hi vọng lên người hẳn rồi. Hắn tuyệt đối không phải là vật trong ao, Giang lão gia tử sinh được một đứa cháu giỏi! Lão Ngũ, ngươi có tin là hẳn thật sự có thể giúp chúng ta thoát ra khỏi tình cảnh nguy hiểm hiện nay không?”
Mộ Dung Cung nhìn người trung niên bên cạnh với vẻ mặt tràn đầy phấn khích, cả giọng điệu cũng mang theo một niềm tin dữ dội.
Trên mặt người trung niên lộ vẻ không phục, lắc đầu nói với vẻ chế giều: “Đại nhân, dù hắn có lợi hại thế nào thì hắn cũng chỉ là một tên nhãi ranh mà thôi. Chỉ dựa vào hẳn là không đủ năng lực để giữ được châu phủ trong thế cục hỗn loạn hiện nay.”
“Không đủ năng lực? Ha ha… Lão Ngũ, chắc là ngươi chưa biết năng lực của hản rồi, lúc đầu hắn chỉ dựa vào ba mươi thôn dân cái gì cũng không biết đánh thắng được gần một trăm tên cướp giết người không chớp đấy!”