Dưới đồi núi, Trịnh Thế Dân ngạc nhiên mà nhìn tất cả, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin, cho rằng mình nhìn lầm rồi.
Hi Nhất ở xa xa thấy cảnh này thì ngây ngẩn cả người.
Ông †a ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt, cả buổi không hồi hồn lại.
Sao có thể chứ? Rõ ràng là ông ta đã cho nổ một vòng đồi núi.
Dù là loài sinh vật nào thì cũng sẽ bị nổ thành tro bụi.
Ông †a nghĩ mãi không ra vì sao lại xảy ra loại tình huống này.
Trong lòng ông ta hiện lên cảm giác sợ hãi, thậm chí cảm thấy đám người trên đồi núi không phải là người, mà là thần tiên.
Nếu không thì sao bọn họ có thể sống sót dưới từng đợt nổ tung như thế.
Trên đồi núi, một tên đoàn trưởng canh giữ nơi đây lạnh lùng nhìn quân Bình Nhạc bị đánh bỏ chạy.
“Đoàn trưởng, đám chó chết kia chắc không ngờ được là tiên sinh đã dạy chúng ta chiến thuật đường hầm, và Đông Ly tư lệnh đã đoán được là Hi Nhất sẽ dùng đạn pháo của quân Bình Nhạc.”
“Không ngờ chiến thuật đường hầm có tác dụng hay ho đến thế.
Nếu không có đường hầm thì chắc là chúng ta đã bị nổ chết tại đây rồi.
Và nếu không phải vì tiết kiệm đạn pháo, thì †a thật sự muốn cho nổ hết máy bắn đá của bọn chúng.”
“Thôi bỏ đi, thay vì bắn mục tiêu vô nghĩa, thà rằng đi bắn thêm kẻ địch”
Vài tên quan chức cấp bậc tiểu đoàn cười nói với đoàn trưởng, trong mắt vẫn còn sót lại vẻ sợ hãi.
Vừa rồi quân Nữ Chân dùng máy bắn đá bắn phá cả đồi núi, tuy rằng uy lực đạn pháo của đối phương không bằng đạn pháo của bọn họ, nhưng mà nếu bọn họ không có đường hầm bảo vệ thì chắc là toàn bộ đỉnh núi sẽ không có một người sống.
Đám quân Nữ Chân và quân Bình Nhạc phía dưới chắc là có chết cũng không biết bọn họ ở trong đường hầm, không hề bị ảnh hưởng gì cả.
Cùng lúc đó, trước chiến tuyến tại năm nơi khác, quân tiên phong quân Bình Nhạc cũng bị chặn đường, thương vong nặng nề, buộc phải rút lui.
Sau khi diệu kế của Hi Nhất được người Nữ Chân truyền đến, năm nơi chiến trường cũng tiến hành bắn phá diện rộng với đỉnh núi trước mắt.
Rồi khi bọn họ tấn công lần nữa, liền phát hiện người trên đồi núi dường như không thiếu một ai, và bọn họ lại tiếp tục thương vong.
Loại thương vong này khiến năm nơi khác chùn bước, không thể đi lên được nữa, chỉ có thể không cam lòng ở tại chỗ, chuẩn bị nghĩ cách đối phó.
Bên phía Hi Nhất, khi quân Bình Nhạc lại tổn thất hai nghìn người, bọn họ không thể không dừng lại, xem ra là phải nghĩ cách khác để đi qua thung lũng.
Hi Nhất không phải là không nghĩ đến chuyện tập hợp binh lực, tập trung tấn công một mặt trận.
Chỉ là bọn họ có thể tập hợp binh lực thì quân Con Cháu cũng có thể tập hợp binh lực.
Bây giờ bọn họ chỉ có thể nghĩ cách đột phá mặt trận trước mắt.
Về phần đổi đường tấn công, đây là một suy nghĩ không thực tế.
Bởi vì Đông Ly Ưng đã tính toán xong hết mới xác định địa điểm chặn đường, địa điểm nào cũng dài bằng chiến tuyến, nếu đi đường vòng thì chỉ lãng phí thời gian công sức, mất nhiều hơn được.
Có điều, Hi Nhất thấy lạ ở chỗ nếu tuyến phòng thủ của quân Con Cháu vững chắc như thế, thì vì sao trước đó lại không ai ngăn cản Ngân Thuật Khả dẫn đại quân đi qua?
Hi Nhất ở xa xa thấy cảnh này thì ngây ngẩn cả người.
Ông †a ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt, cả buổi không hồi hồn lại.
Sao có thể chứ? Rõ ràng là ông ta đã cho nổ một vòng đồi núi.
Dù là loài sinh vật nào thì cũng sẽ bị nổ thành tro bụi.
Ông †a nghĩ mãi không ra vì sao lại xảy ra loại tình huống này.
Trong lòng ông ta hiện lên cảm giác sợ hãi, thậm chí cảm thấy đám người trên đồi núi không phải là người, mà là thần tiên.
Nếu không thì sao bọn họ có thể sống sót dưới từng đợt nổ tung như thế.
Trên đồi núi, một tên đoàn trưởng canh giữ nơi đây lạnh lùng nhìn quân Bình Nhạc bị đánh bỏ chạy.
“Đoàn trưởng, đám chó chết kia chắc không ngờ được là tiên sinh đã dạy chúng ta chiến thuật đường hầm, và Đông Ly tư lệnh đã đoán được là Hi Nhất sẽ dùng đạn pháo của quân Bình Nhạc.”
“Không ngờ chiến thuật đường hầm có tác dụng hay ho đến thế.
Nếu không có đường hầm thì chắc là chúng ta đã bị nổ chết tại đây rồi.
Và nếu không phải vì tiết kiệm đạn pháo, thì †a thật sự muốn cho nổ hết máy bắn đá của bọn chúng.”
“Thôi bỏ đi, thay vì bắn mục tiêu vô nghĩa, thà rằng đi bắn thêm kẻ địch”
Vài tên quan chức cấp bậc tiểu đoàn cười nói với đoàn trưởng, trong mắt vẫn còn sót lại vẻ sợ hãi.
Vừa rồi quân Nữ Chân dùng máy bắn đá bắn phá cả đồi núi, tuy rằng uy lực đạn pháo của đối phương không bằng đạn pháo của bọn họ, nhưng mà nếu bọn họ không có đường hầm bảo vệ thì chắc là toàn bộ đỉnh núi sẽ không có một người sống.
Đám quân Nữ Chân và quân Bình Nhạc phía dưới chắc là có chết cũng không biết bọn họ ở trong đường hầm, không hề bị ảnh hưởng gì cả.
Cùng lúc đó, trước chiến tuyến tại năm nơi khác, quân tiên phong quân Bình Nhạc cũng bị chặn đường, thương vong nặng nề, buộc phải rút lui.
Sau khi diệu kế của Hi Nhất được người Nữ Chân truyền đến, năm nơi chiến trường cũng tiến hành bắn phá diện rộng với đỉnh núi trước mắt.
Rồi khi bọn họ tấn công lần nữa, liền phát hiện người trên đồi núi dường như không thiếu một ai, và bọn họ lại tiếp tục thương vong.
Loại thương vong này khiến năm nơi khác chùn bước, không thể đi lên được nữa, chỉ có thể không cam lòng ở tại chỗ, chuẩn bị nghĩ cách đối phó.
Bên phía Hi Nhất, khi quân Bình Nhạc lại tổn thất hai nghìn người, bọn họ không thể không dừng lại, xem ra là phải nghĩ cách khác để đi qua thung lũng.
Hi Nhất không phải là không nghĩ đến chuyện tập hợp binh lực, tập trung tấn công một mặt trận.
Chỉ là bọn họ có thể tập hợp binh lực thì quân Con Cháu cũng có thể tập hợp binh lực.
Bây giờ bọn họ chỉ có thể nghĩ cách đột phá mặt trận trước mắt.
Về phần đổi đường tấn công, đây là một suy nghĩ không thực tế.
Bởi vì Đông Ly Ưng đã tính toán xong hết mới xác định địa điểm chặn đường, địa điểm nào cũng dài bằng chiến tuyến, nếu đi đường vòng thì chỉ lãng phí thời gian công sức, mất nhiều hơn được.
Có điều, Hi Nhất thấy lạ ở chỗ nếu tuyến phòng thủ của quân Con Cháu vững chắc như thế, thì vì sao trước đó lại không ai ngăn cản Ngân Thuật Khả dẫn đại quân đi qua?