Mục lục
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê - Đặng Kiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng mà hắn ta vẫn nói với vẻ mặt sốt ruột: “ơ kìa, Giang đại nhân, uống trà xong rồi, hay là chúng ta đi ngay đỉ, xử lại sớm kết án sớm đấy mà.”

Lúc này hắn ta lại vội vàng muốn đỉ ra ngoài.

Giang Siêu chỉ là hờ hững mà nhìn hắn ta, vẻ nghiền ngẫm trên mặt càng lúc càng đậm.

“Hoàng đại nhân, có phải là ngươi hiểu sai ý ta rồi không? Ta nói là chờ ta uống trà xong đã. Ngươi sốt ruột cái gì? Có phải là muốn đi làm chuyện gì không?”

Nghe vậy, sắc mặt Hoàng Thân Lang lập tức trắng bệch. Hắn ta vội vàng xua tay nói: “Không có, không có, hạ quan chỉ là không muốn lãng phí thời gian của đại nhân thôi.”

Nói đến đây, Hoàng Thân Lang bất đắc đr ngồi xuống, trên mặt có vẻ nôn nóng.

Hắn ta vài lần định đi ra ngoài, nhưng đều bị nữ hộ vệ cản lại.

Giang Siêu mặc kệ hắn ta, ngoài uống trà ra thì chính là xem các công văn khác để trên bàn.

Khoảng nửa canh giờ trôi qua, Hoàng Thân Lang càng thêm sốt ruột, rất muốn lao ra khỏi phòng làm việc của Giang Siêu.

Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng người. Sau đó, vài nữ hộ vệ áp giải mấy người đỉ vào, theo sau là bộ khoái Thiết Ưng.

Hoàng Thân Lang thấy được hai gã bộ khoái trong đám người. Sắc mặt hắn ta lập tức trở nên trắng bệch.

Hắn ta chán nản mà quay lại ghế ngồi, giống như là bị rút hết sức lực.

Lúc này, Tống Tiểu Nhã bước nhanh tới nói nhỏ vài câu bên tai Giang Siêu.

Nghe vậy, Giang Siêu gật đầu, quả nhiên là giống như suy đoán của hắn, lần này Hoàng Thân Lang đào một cái hố to cho hắn.

Cái gọi là án mạng chỉ là một vụ án oan. Hoàng Thân Lang đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ ngay từ khỉ đi vào phòng làm việc của Giang Siêu.

Chỉ cần hắn ta lấy được công văn có ìn con dấu của Giang Siêu thì hắn ta sẽ ra roi thúc ngựa đưa đến châu phủ.

ở bên này, người trong nhà tù sẽ giết chết phạm nhân, dựng lên hiện trường giả tạo giết

người.

Chờ khi phạm nhân chết rồi, hắn ta sẽ cử báo với châu phủ là Giang Siêu thu nhận hối lộ, lạm dụng chức quyền, coi thường mạng sống, kết án sai lầm.

Hắn ta thậm chí còn chuẩn bị sẵn chứng cử giả về việc Giang Siêu thu nhận hối lộ.

Dù sao thì đến khì ấy người đã chết rồi chẳng thể đối chất, mọi thứ đều sẽ được định tính. Chỉ với một cái hố này cũng đủ để Giang Siêu chết chắc rồi.

Vì nịnh bợ Trấn Quốc công, hắn ta đúng là dốc hết lòng hết sức.

Nếu không phải Giang Siêu thấy được vẻ mặt là lạ của đối phương sau khi nghe mình nói xử án lại, cộng thêm bộ dáng sốt ruột ra ngoài của hắn ta, thì chắc là mình đã trúng chiêu rồi.

Lúc Tống Tiểu Nhã vào nhà tù dẫn người đì, hai gã bộ khoái đang giết người diệt khẩu, suýt chút nữa phạm nhân đã bị giết chết rồi, và tội danh diệt khẩu sẽ bị đẩy lên người Gỉang Siêu.

Chuyện này cũng gây sự chú ý của bộ đầu Thiết Ưng. ông bắt người ngay lúc ấy, thẩm vấn kỹ càng mới biết được chuyện Hoàng Thân

Lang muốn hãm hại Giang Siêu.

Sau đó, ông dẫn theo hai gã bộ khoái, Tống Tiểu Nhã và những người liên quan đến vụ án đưa tới chỗ Giang Siêu.

“Hoàng đại nhân, ngươi còn gì để nói nữa không?”

Giang Siêu hờ hững lại nghiêm nghị nhìn về phía Hoàng Thân Lang đang hoảng loạn lại cố tỏ vẻ bình tĩnh.

“Đại nhân, hạ quan không có gì để nói, không biết đại nhân gọi bọn họ tới đây để làm gì…” Hiển nhiên là Hoàng Thân Lang còn muốn chối cãi.

Hắn ta định có đánh chết cũng không muốn nhận tội.

Thấy cảnh này, Giang Siêu mặt mày lạnh lùng đi tới trước mặt Hoàng Thân Lang, nhỏ giọng nói bên tai hắn ta: “Hoàng đại nhân, ngươi cảm thấy ngươi chối cãi có tác dụng gì sao? Bản quan có rất nhiều cách làm cho ngươi nhận tội. Nếu ngươi còn không nhận tội thì bản quan cũng có thể giết người diệt khấu với ngươi, đây là việc ngươi giỏi nhất mà. À phải rồi, Hoàng đại nhân có tam thê tứ thiếp và sáu đứa con nữa, ta chính là người điên đấy mà, nếu ai dám gây chuyện với ta thì ta sẽ giết cả nhà hắn.

Ngươi nói xem, ta nên bắt đầu giết ai trước hả?”

Giang Siêu nói với giọng điệu lạnh băng. Hắn sẽ không nương tay với người muốn hại hắn. Nhưng mà hiện giờ hắn không muốn giết Hoàng Thân Lang.

Đối với những kẻ bỉ ổỉ, thủ đoạn tốt nhất là làm cho hắn sợ hãi kiêng kị ngươi. Có uy hiếp, hắn mới có thể ngoan ngoãn làm việc cho ngươi.

ở trong huyện nha nguy cơ khắp nơi này, có thêm một người đứng về phía mình là có thêm một phần nắm chắc đánh trả.

Ví dụ như chuyện hôm nay, nếu Giang Siêu sơ say một chút thôi thì sẽ có khả năng trúng chiêu. Cho dù Giang Siêu không ỉn con dấu, có thể tạm thời thoát khỏi việc này, nhưng mà có lẽ còn có chiêu khác nữa đang chờ hắn.

“Ngươi…” Nghe vậy, Hoàng Thân Lang vừa sợ hãi vừa nổi giận, mở miệng định mắng Giang Siêu.

Tiếc là ngay lúc hắn ta mở miệng, Giang Siêu đã giơ tay bụm kín miệng mũi hắn ta, trong mắt lóe lên sát ý lạnh băng.

“Hay là bắt đầu từ việc giết ngươi trước đỉ?” Hắn hờ hững nói với Hoàng Thân Lang.

Ánh mắt lạnh báng lại không chút cảm xúc kia làm Hoàng Thân Lang nảy lên cảm giác cực kì sợ hãi.

Hơn nữa, Giang Siêu còn bụm miệng mũi hắn ta, cảm giác khó thở làm hắn ta muốn giãy dụa lại không giãy dụa được.

ở trước mặt Giang Siêu, hắn ta nhỏ yếu đến mức chẳng bằng con kiến.

Hắn ta cảm thấy mình dường như đang điên cuồng vùng vẫy bên bờ vực cái chết. Hắn ta muốn sống sót, nhưng cảm giác khó thở dữ dội kia lại làm hắn ta cảm thấy mình sắp chết rồi.

Trong mắt hắn ta tràn đầy vẻ cầu xin. Hắn ta liều mạng muốn đẩy bàn tay đang bụm miệng mũi hắn ta của Giang Siêu ra.

Giang Siêu giơ một chân đè nặng hai chân hắn ta, dù hắn ta có cố gắng thế nào thì cũng chỉ lãng phí mà thôi.

Ngay lúc hắn ta cảm thấy ý thức mình càng lúc càng mơ màng, sắp chết đi rồi, thì Giang Siêu chợt buông tay ra.

Hoàng Thân Lang mở to miệng hít thở không khí mới mẻ, trong lòng nảy lên cảm giác may mắn sống sót sau tai nạn.

“Bây giờ Hoàng đại nhân còn gì muốn nói nữa không?” Lúc này, Giang Siêu mới lạnh nhạt hỏi Hoàng Thân Lang.

Bịch! Nghe vậy, Hoàng Thân Lang sợ tới mức quỳ rạp xuống đất, không còn vẻ bình tĩnh mói vừa fôì, trong mắt chỉ còn lại vẻ sợ hãi.

Hắn ta không phải là một người có ý chí kiên định, càng không phải là một người có khí phách.

Hắn ta chỉ là một tên bỉ ổi muốn bò lên trên thôi.

Loại người này rất sợ chết, cũng rất sợ người tàn nhẫn.

Nhất là loại người điên giơ tay là muốn mạng người như Giang Siêu, càng là loại người hắn ta cực kì sợ hãi.

Tới tận lúc này, hắn ta hơi hối hận khi mình sốt ruột ra tay với Giang Siêu, hối hận hơn nữa khi mình đi gây chuyện với một tên sát tinh như vậy.

“Giang đại nhân, hạ quan khai… tất cả là do… có người bên Quốc công truyền lời… bọn họ nói…” Hoàng Thân Lang không hề do dự nói hết những chuyện mình biết và những tính toán của mình ra.

“Còn có người nào tham gia vào chuyện này nữa không?” Giang Siêu lạnh nhạt hỏi Hoàng Thân Lang.

“Không có, chỉ có một mình hạ quan thôi, hạ quan không báo chuyện này với những người khác. Có điều, có lẽ bọn họ đều sẽ làm hại đại nhân. Chỉ cần đại nhân tha cho hạ quan một mạng, hạ quan chắc chắn sẽ đồng ý làm tai mắt cho đại nhân, nếu bọn họ có động tác gì thì hạ quan sẽ báo trước cho đại nhân.”

Hoàng Thân Lang liều mạng dập đầu, nói chuyện sốt ruột lại vội vàng. Hắn ta đã bị Giang Siêu dọa sợ, trong lòng chỉ mong Giang Siêu tha cho hắn ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK