Trận chiến đầu tiên ở phủ Doanh Châu cuối cùng cũng nổ ra.
Nam Minh Đồ dẫn đầu hai nghìn quân Con Cháu, không trực tiếp tấn công thành, mà dừng ở vài dặm bên ngoài thành, bắn một đợt về phía thành.
Kiểu tấn công thành thế này khiến quân Doanh Châu rất ngạc nhiên.
Lửa đạn nổ tung khiến bọn chúng không dám ngẩng đầu.
Nếu tấn công thành theo kiểu đánh giáp lá cà thì quân phủ Doanh Châu tin chắc rằng mình có thể giết được quân Con Cháu.
Rốt cuộc thì trong cuộc chiến tấn công thành và bảo vệ thành thì bên phe bảo vệ thành chắc chắn sẽ có được ưu thế tuyệt đối.
Quân tấn công thành còn chưa đánh lên tường thành thì gần như là bị phe bảo vệ thành giết sạch rồi.
Đừng nói là hai nghìn người, cho dù là hai vạn người, khi gặp năm nghìn quân bảo vệ thành, chắc là không đủ cho người ta nhét kế răng nữa.
Nhưng mà hôm nay quân Con Cháu lại dùng chiến thuật tấn công thành khác, trực tiếp nổ ngu người năm nghìn quân bảo vệ thành.
Bọn chúng trốn trong góc tường thành, nhìn quân Con Cháu nhàn nhã ở xa xa, trong mắt tràn đầy vẻ giận dữ.
“Phó tướng, gửi tín hiệu cầu cứu chưa? Người phái đi có lao ra được không?”
Trong góc tường thành, tướng lãnh thủ thành tức muốn hộc máu nói với đám cấp dưới.
“Thưa tướng quân, đã gửi tín hiệu lâu rồi, binh lính phái đi cầu viện cũng đã lao ra hết rồi, bây giờ chúng ta chỉ còn chờ xem quân Con Cháu bị chúng ta giết chết từng đám một thôi.”
“Tốt lắm… vậy chúng ta cứ chờ xem… ba vạn quân Con Cháu ở ngay quanh đây thôi. Tuy rằng hiện giờ chúng ta chỉ nhìn thấy có hơn hai nghìn quân Con Cháu, nhưng chắc chắn là ba vạn quân Con Cháu kia vẫn ở đâu đây… Muốn chơi chiến thuật với bổn tướng hả, các ngươi còn non lắm, bọn ta có tới bảy vạn quân, bao vây cũng có thể bao vây chết các ngươi…"
Tên tướng lãnh kia đắc ý nói xong, đợt bắn nổ đầu tiên cũng dừng lại.
Gã vội vàng đi lên tường thành xem xét tình hình thương vong.
Qua một đợt bắn phá, tuy rằng mọi người đều kịp chạy trốn, nhưng vẫn còn hơn một trăm người thương vong.
Đối phương nhắm bắn chính xác khiến binh lính bảo vệ thành giật mình sợ hãi.
Phần lớn binh lính chết đi đều là do bị đạn pháo bắn trúng.
Cho dù có trốn trong góc tường thành thì đạn pháo cứ như là có mắt, nhắm nổ ngay chỗ bọn chúng trốn.
Bọn chúng làm sao biết được là pháo binh nhắm ngay chỗ bọn chúng mà bắn.
Nếu không phải bọn chúng cũng có chút năng lực thì chắc là số lượng thương vong còn lớn hơn nữa.
Tướng lãnh nhìn thi thể binh lính, trên mặt tràn ngập vẻ giận dữ.
Còn chưa đụng đến kẻ địch mà đã chết hơn một trăm người rồi.
Nếu đối phương vẫn cứ tiếp tục bắn nổ thì năm nghìn người bọn chúng chưa đủ cho người ta bắn chết nữa.
Có điều, gã cảm thấy đạn pháo của đối phương sẽ không nhiều đến mức có thể đánh sập tường thành.
Nếu không thì dù thành trì của bọn chúng có vững chắc hơn nữa, cũng sẽ không chống được các đợt bắn nổ kia.
Bên này, đợt bắn nổ đầu tiên đã khiến cho quân bảo vệ thành phải đi cầu viện, Nam Minh Đồ thấy vậy thì cho dừng bắn.
Chỉ cần đạt tới mục đích là được, chứ nếu lại tiếp tục bắn thì sẽ chỉ lãng phí đạn pháo thôi.
Hiện nay kỹ thuật sản xuất đạn pháo có phần tăng lên, nhưng cũng không chống nổi cho sự lãng phí.
Bên kia, mười hai đội quân cũng đã đi vào vị trí của mình.
Bắc Quỳnh Phương dẫn một đội hai nghìn chiến sĩ tộc Dạ Lang canh giữ đường đi cầu cứu của thành thứ nhất.