Hắn ta nhìn muội muội, vuốt ve đầu nàng, nói: “Được, nếu muội không muốn đi thì ca ca sẽ theo muội.”
Nói đến đây, trên mặt Tống Chân hiện lên vẻ chua xót: “Không ngờ Tống Chân ta cũng có ngày anh dũng hi sinh… haizz… Nếu quân Con Cháu của Giang Siêu có thể đến giúp chúng ta thì…”
Nói đến đây, hắn ta không nói hết câu nữa, quan hệ giữa bọn họ và Giang Siêu không tốt đẹp gì, lần trước hắn ta đánh thôn Kháo Sơn, suýt chút nữa chết trong thôn Kháo Sơn.
Cuối cùng vẫn là phụ vương trả giá rất lớn mới chuộc lại hắn ta.
Tuy rằng giữa bọn họ và quân Con Cháu không đến mức như nước với lửa, nhưng cũng không tốt đẹp là bao.
Có đôi khi bọn họ còn nghĩ đâm sau lưng lúc quân Con Cháu suy yếu nữa.
Bây giờ bọn họ muốn quân Con Cháu tới cứu bọn họ, đúng là có chút mơ mộng xa vời.
“Ca ca, muội tin răng Giang Siêu sẽ đến… chỉ sợ là chúng ta không có cơ hội nhìn thấy thôi.”
Lúc này, Tống Yên cười nói với ca ca mình.
Nàng có ấn tượng rất tốt về Giang Siêu.
Rốt cuộc thì Giang Siêu chính là anh hùng dân tộc đã từng đánh thắng tộc Khiết Đan.
Khi ấy hoàng đế tính kế Giang Siêu, nhưng đến cuối cùng Giang Siêu vẫn dẫn binh đánh quân Khiết Đan chỉ vì đại nghĩa dân tộc.
Tuy rằng quan hệ giữa bọn họ và Giang Siêu không được tốt, nhưng mà khi Giang Siêu biết bên bọn họ có chuyện, chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn, giống như cái câu “tổ lật trứng hỏng” mà người ta hay nói.
Nàng tin rằng Giang Siêu không phải loại người vì ân oán cá nhân mà không màng đại nghĩa dân tộc.
Hiện giờ Giang Siêu chưa tới, chắc là vì chưa biết tình huống bên đây.
Nghe vậy, Tống Chân thở dài lắc đầu, cảm thấy bất đắc dĩ về muội muội mình.
Sau lần nhìn thấy Giang Siêu, muội muội liên nhớ mãi không quên Giang Siêu.
Nàng thường xuyên nhắc đến Giang Siêu trước mặt hắn ta, khiến người làm ca ca như hắn ta cũng có chút ghen tị.
May là muội muội khó có thể gặp lại Giang Siêu, chứ hắn ta rất sợ muội muội sẽ rơi vào lưới tình, yêu một người không nên yêu, chắc là sẽ rất khổ sở.
Hiện giờ, muốn Giang Siêu tới cứu bọn họ, đúng là mơ mộng hão huyền.
“Nhãi ranh, nếu ngươi không biết điều thì cũng đừng trách bọn ta không khách sáo. Lên đi… bắt bọn họ…”
Tên tướng lãnh người Nữ Chân ở đối diện thấy Tống Chân không để ý tới mình, hai huynh muội cứ đứng đấy nói chuyện với nhau thì giận dữ hét to lên.
Đám ky binh lập tức tấn công mãnh liệt, lao về phía hai huynh muội.
Hơn bốn trăm tàn binh bị giết chỉ còn gần hai trăm tàn binh.
“Thế tử, quận chúa, các ngươi mau nhảy sông đi đi, để bọn †a giữ chân bọn họ…”
Lúc này, tướng lãnh hộ vệ nôn nóng nói với Tống Chân và Tống Yên.
Nghe vậy, Tống Chân cười khổ lắc đầu. Một mình muội muội nhảy sông thì còn có khả năng chạy trốn, chứ có thêm hắn ta thì đám người Nữ Chân sẽ tập trung vào hắn ta.
Bọn chúng nhất định phải bắt được hai huynh muội bọn họ, nhất là phải bắt được thế tử Nguyên vương là hắn ta.
Vậy nên, một mình muội muội còn có hi vọng chạy trốn, nếu hắn theo muội muội nhảy sông chạy trốn thì hai người bọn họ chắc chăn sẽ không trốn thoát được.
Rốt cuộc thì bọn họ có thể nhảy sông, kẻ địch cũng có thể nhảy sông.
Nhìn đám hộ vệ càng ngày càng ít, trong mắt Tống Chân hiện lên vẻ tuyệt vọng.
Lúc này, đám hộ vệ chỉ còn lại không đến năm mươi người.
Bọn họ đã đến đường cùng rồi. Tống Chân và Tống Yên nhìn nhau, siết chặt chiến đao trường kiếm trong tay, chuẩn bị sẵn tâm lý nếu dốc hết sức vẫn đánh không lại thì sẽ tự sát.
Đúng lúc này, từng đợt tiếng đùng đoàng vang lên, đám quân Nữ Chân xung quanh không hiểu sao đều ngã xuống, máu tươi tung tóe.