“Tiểu Liên, trên đời này, ngoài sư phụ ra thì người đối xử tốt với ta nhất là sư công. Nhưng đến cuối cùng, sư công cũng trở thành vật hi sinh cho dã tâm của Nguyên Vương. Ta không muốn sư phụ đi lên con đường của sư công. Chuyện ta có thể làm hiện giờ là rời khỏi nơi đây, không để cho Giang công tử bị cuốn vào.”
“Nếu không có sự giúp đỡ của Giang công tử thì chắc là sư phụ sẽ không còn suy nghĩ báo thù nữa. Rốt cuộc thì hiện giờ số mệnh của Đại Triệu vẫn chưa hết, chúng ta cứ dây dưa mãi thì sẽ chỉ thành quân cờ của người khác thôi.”
Trên mặt Tô Nguyệt Nhi hiện lên vẻ đau thương. Nàng quay lại nhìn Giang Siêu, trong mắt lộ ra vẻ không nỡ xa rời.
Tuy rằng nàng và Giang Siêu mới chỉ gặp nhau hai lần, nhưng mà nàng đã biết Giang Siêu từ vài tháng trước.
Nàng thích nhất là bài thơ Thủy Điệu Ca Đầu của Giang Siêu. Trước khi gặp Giang Siêu, nàng gần như ngày ngày mong chờ được gặp vị công tử văn chương hơn người kia.
Sau khi gặp mặt Giang Siêu, hắn khiến nàng lún sâu hơn nữa. Tài năng và nhân phẩm của Giang Siêu, đều khiến cho vị thiếu nữ mơ mộng chuyện yêu đương là nàng không nhịn được mà lún sâu vào.
Khi mà càng lún càng sâu, nàng càng không muốn để Giang Siêu rơi vào vũng bùn chỗ mình.
Nàng chỉ có thể rời xa nơi đây, không hề gặp mặt Giang Siêu nữa.
Bởi vì nàng sợ mình càng thân thiết với Giang Siêu, thì Giang Siêu sẽ càng dễ bị nàng cuốn vào trong vũng bùn.
Tiểu Liên thở dài, quay người ra khỏi phòng.
Nhìn Giang Siêu đang ngủ say, Tô Nguyệt Nhi vuốt nhẹ mày hắn, trong mắt tràn đầy tình yêu.
Nàng nhìn sang bức tranh vẽ mình, đôi mắt ươn ướt, nước mắt trào ra.
Nàng cúi đầu hôn nhẹ lên môi Giang Siêu. Sau đó, nàng đứng dậy đặt một bức thư bên gối hắn, dọn dẹp đồ đạc quay người đi ra ngoài.
Khi tới cửa, nàng quay đầu nhìn Giang Siêu, trong mắt lộ vẻ không nỡ nói: “Công tử, ta có thể đàn hát uống rượu cùng chàng, xem như không phí cuộc đời này… Nếu có kiếp sau, Nguyệt Nhi chỉ mong làm con gái gia đình bình thường, cùng công tử yêu thương lẫn nhau, sống hạnh phúc đến già.”
Nước mắt lặng lẽ rơi xuống, nàng quay người ra khỏi phòng.
Sở dĩ nàng chờ tới bây giờ vẫn chưa đi, chính là vì muốn. ca hát uống rượu với Giang Siêu, làm xong chuyện tối qua chưa làm.
Sáng nay nàng định tìm cơ hội làm xong chuyện này, sau đó đi khỏi nơi đây, không hề xuất hiện trước mặt Giang Siêu nữa.
Nào ngờ bên hồ Huyền Vũ lại bị Hầu Đào gây chuyện. Có điều, nàng cảm thấy may mắn là Hồ Đào gây chuyện, nếu không thì nàng sẽ không biết Giang Siêu có tài vẽ tranh, còn được Giang Siêu vẽ hai bức tranh cho nàng.
Dù cả cuộc đời này không thể gặp lại Giang Siêu, mà có hai bức tranh bên nàng, nàng cũng thấy đủ rồi
Trong lúc đóng cửa, nàng nhìn chăm chú Giang Siêu đang nằm trên giường lần cuối cùng. Nước mắt rơi đầy mặt, cánh cửa đóng lại, chia cät hai thế giới trong ngoài.
Không biết qua bao lâu, Giang Siêu mới tỉnh lại từ cơn hôn mê. Hắn giật mình ngồi dậy, phát hiện mình quần áo ngay ngắn ngủ trên giường.
Lúc này, hắn không thấy bóng dáng Tô Nguyệt Nhi đâu cả, nhưng trong phòng vẫn còn mùi hương trên người nàng. Hẳn kiểm tra cơ thể, không có cái gì không ổn.
Xem ra là Tô Nguyệt Nhi không có ý định hại hắn.
Giang Siêu thấy được bức thư bên gối. Hẳn mở thư ra xem, chữ viết xinh đẹp hiện lên trước mắt.
“Công tử, thấy chữ như thấy người, xin tha lỗi cho ta vì đã ra đi băng cách này. Ta không thể mặt đối mặt nói tạm biệt công tử, cũng không thể mặt đối mặt nói cho công tử chuyện công tử muốn biết. Nhưng ta sẽ nói hết mọi chuyện cho công tử qua thư xem như an ủi tri kỷ”
“Cuộc đời ta có thể quen biết công tử là vận may của ta. Quãng đời còn lại, ta sẽ nhớ kỹ công tử, để an ủi những năm tháng cô đơn. Ta là…”