Mục lục
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê - Đặng Kiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rầm… Rầm…

Tiếng nổ liên tục vang lên phía trước, vụ nổ mạnh khiến những binh sĩ ngăn chặn ở đó kêu lên thảm thiết, chết thảm.

Nhân cơ hội đó, quân Con Cháu lần nữa bản súng thần công rồi xông lên đụng độ với binh sĩ thủ thành.

Hơn ba trăm quân Con Cháu đóng giả bại binh đã có gần trăm người bị trọng thương ngã xuống, phần lớn bị cung bắn trúng cơ thể.

Tuy nhiên, dù có sắp chết, những người đó đều không có ý lùi bước.

Bọn họ cản chặt răng, tiếp tục công kích kẻ địch.

Nhìn đám quân Con Cháu dính đầy máu còn xông lên, đám Doanh Châu quân đều sợ hãi, đều lui về sau một đoạn.

Mắt thấy phòng tuyến ở cửa thành đã sắp bị quân Con Cháu đột phá, phó tướng trên tường thành lao xuống, quát to với đám binh sĩ bên dưới:

“Xông hết lên cho bản tướng, không ai được lùi lại. Người nào lùi lại, chém… Không thể để bọn họ chiếm được cửa thành, nếu không, Tô Thành sẽ mất!”

Phó tướng nói mà hụt hơi, trong mắt tràn đầy lo lắng.

Nếu không nhanh chóng đuổi quân Con Cháu ra khỏi cửa thành và đóng cửa thành lại, đám quân Con Cháu phía sau xông đến, chẳng những cửa thành bị phá mà Tô Thành cũng mất.

Hắn ta dẫn đầu rút đao ra xông về phía quân Con Cháu, chớp mắt đã đánh nhau với họ.

Hai bên chiến đấu, phó tướng hoảng hốt phát hiện, các chiến sĩ của quân Con Cháu, dù là binh sĩ tầng thấp nhất thì sức chiến đấu cũng rất đáng sợ.

Giá trị võ lực của họ không hề kém võ tướng như hẳn ta.

Khó trách người khác lại nói quân Con Cháu có chiến lực vô song, ngay cả tiểu binh mà cũng mạnh như thế, sức chiến đấu không vô song mà được à?

“Các huynh đệ, nhất định phải cướp được thành.

Chúng ta có thể chết, nhưng không thể bỏ cửa thành.

Chúng ta không chỉ phải cướp cửa thành, còn phải mở đường cho quân binh phía sau!”

Người dẫn đầu quân Con Cháu hét lớn với binh lính của mình, dù không nhìn ra chức vụ của hẳn, nhưng có lẽ cũng là cán bộ cấp đại đội.

Nhóm quân tới thực hiện nhiệm vụ đột kích là một đại đội.

“Yên tâm đi, đại đội trưởng, chúng ta có thể chết, nhưng tuyệt đối không để quân Con Cháu mất mặt… Muốn đuổi chúng ta ra ngoài sao, không có cửa đâu… Giết… Các anh em… Đánh lui chúng, mở một con đường máu cho các huynh đệ phía sau…”

“Giết… Vì thăng lợi, chúng ta có thể chết . Nhưng tuyệtđối không thể để quân Con Cháu mất mặt..”

Quân Con Cháu xung quanh đều dâng trào nhiệt huyết, trong mắt tràn đầy sát ý, vẻ mặt hết sức dữ tợn.

Bộ dạng như ma thần giáng thế đó khiến khí thế của kẻ địch yếu đi.

Quân Con Cháu lại tiến lên mấy bước.

Thật ra họ có thể lui về cửa thành để phòng phủ, nhưng làm vậy thì nhóm quân dùng thương của địch sẽ xông lên chặn đánh, quân cung tiễn cũng sẽ ra tay, bọn họ sẽ trở thành bia sống của quân cung tiễn.

Quân cung tiễn mới bắn một lần đã làm trăm người bị thương nặng, giờ mới bät đầu chiến đấu, trong trăm người đó đã có hơn phân nửa hy sinh rồi.

Chỉ còn dư lại hơn ba trăm người, có lẽ cũng không kéo dài được bao lâu.

Vất vả lắm mới mở được một lỗ hổng, sao bọn họ có thể để mất được chứ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK