Giang Siêu nhận lấy thánh chỉ thái giám đưa qua, khoé miệng hiện lên điều suy nghĩ.
Xem ra hoàng đế định tìm một cái cớ để cướp lấy quân Con Cháu của hắn.
Mục đích ông ta muốn hắn chống lại Khiết Đan là để hắn không còn lòng dạ chú ý tới thôn Kháo Sơn bên này, thậm chí, hoàng đế đã chuẩn bị xong xuôi cho Giang Siêu chết ở biên quan.
Còn việc ông ta để lại một nửa quân Con Cháu, chỉ cần ông ta khống chế được tướng lĩnh mà hắn phái tới, đám binh này sẽ trở thành món vũ khí sắc bén trong tay hoàng đế.
Dù gì thì chiến lực của quân Con Cháu quả thực rất đáng sợ.
Có lẽ hoàng đế cũng đã nhìn trúng chiến lực của quân Con Cháu.
Thậm chí, trước khi hoàng đế để Giang Siêu tới biên quan chống địch, rất có thể ông ta sẽ lợi dụng sơ hở cướp quyền quản lý quân Con Cháu trong tay Giang Siêu.
“Hầu gia, hoàng thượng có lệnh, mong ngươi sau khi nhận được thánh chỉ, lập tức dẫn binh khởi hành.
Ngoài ra, hoàng đế còn phái Dương tướng quân tới thống lĩnh binh lính, vài ngày nữa sẽ tới huyện An Ninh, mong hầu gia giao một nửa quân Con Cháu ra để hắn thống lĩnh.”
“Đúng rồi, hoàng thượng nghe nói, hiện tại, quân Con Cháu của hầu gia có lẽ đã lên tới bảy trăm ngàn quân, hầu gia hãy giao một nửa binh lính cho Dương tướng quân đi, phần còn lại sẽ do hầu gia tự mình thống lĩnh tới biên quan trợ giúp thế tử Trần quốc công Trần Thế Dân trước.”
Sau khi giao thánh chỉ cho Giang Siêu, thái giám truyền chỉ vội vàng nói với Giang Siêu.
Giang Siêu nghe vậy, chỉ nhàn nhạt quét mắt nhìn đối phương một cái, vẻ mặt đầy suy ngẫm nói: “Nói hay lắm, nói hay lắm, ta tự có kế hoạch… Công công đi đường vất vả, không bằng nghỉ ngơi trước vài ngày, đến lúc đó ta sẽ phái người đưa công công về kinh!”
Dự định của hoàng đế rất không tệ, chỉ là hắn sẽ đi vào khuôn khổ một cách dễ dàng như vậy à? Muốn thâu tóm quân Con Cháu của hắn à, quả thực là suy nghĩ quá đơn giản rồi.
Hơn nữa, hoàng đế vậy mà lại biết quân Con Cháu của hắn có bảy trăm ngàn quân, ngẫm lại, có lẽ là tình báo lấy được từ chỗ Trịnh An.
Tuy nhiên, cho dù quân Con Cháu của hắn có bảy trăm ngàn người thì liên quan gì tới hoàng đế?
Hiện tại, Giang Siêu vẫn chưa có ý định lật mặt với hoàng đế, nhưng hắn chắc chăn sẽ không làm theo ý định của hoàng đế.
Muốn để hắn đi biên quan tìm chết thì phải xem hắn có muốn hay không đã. Hắn không muốn đi, bây giờ hoàng đế có thể làm gì được hắn?
Dù sao bây giờ, quân đội của hắn đã thành công có danh phận, hắn cũng lười quản chuyện của hoàng đế.
Nếu hoàng đế đã gấp gáp như vậy, cùng lắm hắn sẽ chơi xấu lại hoàng đế, từ từ chơi cùng với ông ta.
Hoàng đế và Trịnh An muốn dựa vào tờ thánh chỉ này khiến hắn ngoan ngoãn rơi vào bãy, hai kẻ này suy nghĩ cũng quá mức chắc chắn. Hơn nữa, bọn chúng còn muốn để người khác cướp đi quân Con Cháu của hắn, suy nghĩ thực sự quá đẹp.
Thái giám truyền chỉ nghe thấy lời của Giang Siêu, trong mắt lộ ra sự ngạc nhiên, cho dù hắn có ngốc, hắn vẫn có thể nghe ra rõ ràng Giang Siêu đang chơi trò tâm kế với mình.
Đáng thương cho thái giám truyền chỉ, mặc dù hắn đã nhìn thấu được nhưng cũng không dám nói thẳng ra, dù sao hiện giờ hắn cũng đang ở trên địa bàn của Giang Siêu.
Bởi vì hiện tại, toàn bộ Ninh châu phủ đều nằm trong quyền khống chế của Giang Siêu.
Đừng thấy Giang Siêu giống như không hề phái người tới khống chế Ninh châu phủ và các thị trấn xung quanh, nhưng bây giờ có ai mà không biết Giang Siêu là định hải thần châm của Ninh châu phủ.
Người ở Ninh châu phủ có lẽ đều phải nhìn sắc mặt của Giang Siêu để làm việc. Một khi Giang Siêu không vui, quân Con Cháu của hăn chắc chắn sẽ có thể dễ dàng tiêu diệt bọn hắn.