Quân Con Cháu bị trường thương móc lên, máu tươi phún ra khỏi miệng.
Kể cả khi bị treo trên trường thương, bị kẻ địch giơ cao lên, bọn họ vẫn vung chiến đao tiếp tục chiến đấu.
Bọn họ muốn chém giết kẻ địch, muốn bảo vệ cửa thành.
Tiếc là kẻ địch quá nhiều, bọn họ có thể chiến đấu đến bây giờ đã là kỳ tích.
Rốt cuộc thì có rất nhiều vũ khí tiên tiến không thể dùng trong cận chiến.
Có một số vũ khí có thể dùng, nhưng khi đánh giáp lá cà là không thể dùng được nữa.
Nếu không phải quân Con Cháu đã làm sợ kẻ địch ngay lúc đầu, thì quân Con Cháu chưa chắc kiên trì được tới hiện giờ, có thể đã bị tiêu diệt lâu rồi.
Đám quân Con Cháu còn sót lại bị bao vây, ai nấy đều đỏ mắt lao về phía cửa thành.
Bọn họ tuyệt đối sẽ không để cho kẻ địch đóng cửa thành.
Bọn họ đã thấy được đồng đội quân Con Cháu chạy tới rồi, chỉ cần chờ thêm một lát nữa thôi.
Trong tiếng hét to, hơn bốn mươi quân Con Cháu vọt về phía cửa thành, tên dẫn đầu đội nói với các chiến sĩ: “Các huynh đệ, dùng thân thể chúng ta chặn cửa thành, đừng để bọn chúng đóng cửa thành lại, chỉ cần chờ thêm một lát nữa thôi là đồng đội chúng ta tới rồi… Xông lên đi!”
Dứt lời, hẳn dẫn đầu dùng thân thể mình chặn cửa thành. Hắn cố sức đè cửa thành sát vào tường thành để chặn cửa thành.
Khi kẻ địch chạy tới nhìn thấy cảnh này, trong mắt bọn chúng tràn đầy giận dữ và sốt ruột.
Bọn chúng có kẻ dùng trường thương đâm vào thân thể quân Con Cháu, có kẻ đi lên kéo quân Con Cháu từ trên cửa thành ra.
Nếu không kéo quân Con Cháu ra thì bọn họ sẽ không thể nào đóng cửa thành lại được.
Bởi vì quân Con Cháu đã dùng thân thể mình làm vật cản chặn cửa thành.
Cho dù kẻ địch dùng trường thương đâm sâu vào trong thân thể bọn họ, máu tươi trào ra từ miệng vết thương và miệng, thì bọn họ cũng không hề nhíu mày và không hề rên một tiếng.
Đám quân Con Cháu đè mạnh cửa thành, chặn hết hi vọng đóng cửa thành của kẻ địch.
Tên phó tướng và đám cấp dưới sốt ruột muốn điên lên.
Quân Con Cháu bên ngoài thành càng lúc càng gần, bọn chúng nôn nóng đến mức cả đám mấy trăm người xông lên kéo đám quân Con Cháu đã bị đâm thành cái sàng xuống.
Dù răng đám quân Con Cháu đã chết hết rồi, nhưng mà bọn họ lại không có một ai bị kéo xuống cửa thành.
Kể cả khi chết, bọn họ cũng dốc sức đè mạnh cửa thành.
Đám quân Doanh Châu đều xúc động khi thấy cảnh này.
Là cái loại lý tưởng nào khiến quân Con Cháu có tinh thần hy sinh như vậy?
Biết rõ phải chết, lại không một ai lùi bước.
Một đội quân hổ báo như thế, có đội quân nào có thể thắng được bọn họ chứ?
Chỉ có hơn ba trăm người, chiến đấu đẫm máu với gần ba nghìn người ngay tại nơi hẹp hòi này, còn giết được gần một nghìn kẻ địch.
Tuy rằng ba trăm người đều chết trận, nhưng mà lại không thể nào đánh giá được tổn thất và chấn động trong lòng bọn chúng.
Quân Doanh Châu cố sức kéo hết quân Con Cháu từ trên cửa thành ra.
Ngay lúc này, nơi xa truyền đến từng đợt tiếng đùng đoàng.
Khoảnh khắc tiếng vang nổ ra, có khá nhiều người giữa đám bọn chúng lập tức ngã vào vũng máu, trong chớp mắt đã có mấy chục người bị giết.
Không chỉ có như vậy, tiếng bản còn đang tiếp tục vang lên, quân Doanh Châu chết càng lúc càng nhiều.
Tất cả quân Doanh Châu đều sợ hãi nhìn ra bên ngoài thành.
Quân Con Cháu đã đi qua cầu treo, bọn chúng có muốn đi lên ngăn cản cũng không kịp nữa rồi.
Hơn nữa, trong mắt quân Con Cháu chứa đầy sát ý, tròng mắt đỏ đậm, vẻ giận dữ nhiều đến mức như muốn nứt khóe mắt.
Cảm nhận được sát ý rợn người từ quân Con Cháu, mà quân Doanh Châu lại có thêm mấy chục người chết, quân Doanh Châu lập tức mất hết ý chí chiến đấu, bỏ chạy ra sau.
Khoảnh khắc tên phó tướng thủ thành quay đầu nhìn về phía quân Con Cháu, gã bị viên đạn từ súng trường bản trúng giữa mày, chết ngay tại chỗ.