Ngồi hai bên trái phải là Đông Ly Nguyệt, Tống Ninh Tuyết, Mộ Dung Chỉ Tình và Tô Yên Nhiên.
Xuống chút nữa chính là Đông Ly Ưng và chúng tướng lãnh của quân Con Cháu, cùng với các cấp trên trong thế lực của Giang Siêu.
“Chủ mẫu, tiên sinh không ở đây, hiện giờ đại quân Đông Lộ của Nữ Chân và Trịnh Thế Dân của Đại Danh phủ tới tấn công Ninh Châu phủ, mạt tướng đã định ra sách lược ứng đối, kính xin ngài định đoạt.”
Đông Ly Ưng phía dưới nhìn về phía Tô Miên Miên trên chủ vị rồi nói.
Tuy rằng hiện giờ hắn ta là tư lệnh tam quân do Giang Siêu bổ nhiệm, những quyền lên tiếng thực tế ở Ninh Châu phủ vn là trên tay Tô Miên Miên và các phu nhân của Giang Siêu..
“Đông Ly tướng quân, nói cụ thể kế hoạch của ngài đi!”
Tô Miên Miên đối mặt với nhiều tướng lĩnh cao cấp như vậy, thậm chí trong này còn có một số cấp cao, nàng có hơi khẩn trương.
Nhưng rèn luyện trong thời gian dài như thế, nàng đã không còn là tiểu tức phụ vâng vâng dạ dạ của trước kia nữa, đã sớm có được năng lực lãnh đạo rất mạnh rồi.
Kể cả không có khí chất không giận mà uy đi nữa, những lời nàng nói fa cũng không có ai dám khinh thường.
Càng đừng nói, nàng là chính thê của Giang Siêu, cũng là người Giang Siêu quan tâm nhất, không có ai dám không để nàng vào mắt.
Bởi vậy, lần này khi xuất hiện tình huống khẩn cấp đã để nàng tới chủ trì, dù là bốn vị thê tử khác của Giang Siêu cũng đều cực lực làm chỗ chống lưng cho nàng.
Mà bốn vị thê tử khác của Giang Siêu, ai cũng không hề đơn giản.
Đông Ly Nguyệt là vương của Dạ Lang tộc, Tống Ninh Tuyết là quận chúa An Ninh, Mộ Dung Chỉ Tình là tri châu của Ninh Châu phủ. Phụ thân của Tô Yên Nhiên còn là lãnh tụ của văn nhân.
Chỉ với bốn người này, gần như đã xâu chuỗi tất cả mọi người trong toàn bộ thế lực của Giang Siêu lại, có bốn người các nàng chống lưng cho Tô Miên Miên, càng không ai dám không nghe theo mệnh lệnh của nàng ấy.
Chẳng qua, Tô Miên Miên cũng biết rõ bản thân mình không hiểu việc quân, điều nàng cần làm là trước khi Giang Siêu trở về, thay Giang Siêu trấn trụ toàn bộ Ninh Châu phủ.
Bởi vậy, nàng giao việc quân sự cho vị tư lệnh tam quân Đông Ly Ưng này.
“Bẩm chủ mẫu, ta đã lệnh bốn mươi ngàn binh của quân thứ hai và quân thứ ba đến biên cảnh xây dựng phòng tuyến trước, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng ứng đối với cuộc tấn công quân Tây Lộ của Nữ Chân và quân Đại Danh phủ, những quân còn lại, ta chia thành sáu đường đi đến mấy chỗ biên cảnh khác trước, chuẩn bị ứng đối những thế lực đang ngo ngoe rục rịch từ các nơi.”
“Ngoài ra, binh lực trấn thủ các thành thị bên ta, ước tính có hai mươi ngàn người, bởi vì phân tán quá mức nên binh lực ở các thành cũng không phải quá đầy đủ.
Chỉ là, trước khi tiên sinh rời đi đã nói thuộc hạ chiêu mộ tân binh, năm mươi ngàn tân binh đã có sức chiến đấu ban đầu, mạt tướng phái bọn họ đến đóng giữ ở các thành.”
“Nhìn tình hình thì việc yên ổn nội bộ Ninh Châu phủ ta không thành vấn đề, vấn đề lớn nhất trước mắt là về đối ngoại, bên ta khả năng sẽ không đủ binh lực.”
“Mặt khác, chiến lược điều phối vật tư, kính xin chủ mẫu hạ lệnh điều phối...”
Tô Miên Miên nghe vậy thì gật đầu, sắp xếp của Đông Ly Ưng rất thỏa đáng, không hổ là tư lệnh tam quân do Giang Siêu bồi dưỡng.
Như vậy đã xem là sắp xếp thỏa đáng nhất rồi, quân Đông Lộ của Nữ Chân và liên quân của Trịnh Thế Dân cộng lại cũng có hai trăm năm mươi ngàn người, phái hai quân bốn mươi ngàn người, tuy rằng binh lực của phe địch cách xa nhưng lấy chiến lực của quân Con Cháu cùng với trang bị vũ khí bên phe mình, muốn ứng phỏ, hẳn là không thành vấn đề.
Về phần bố trí binh lực ở những nơi khác cũng rất là hợp lý.
Thế lực khắp nơi ngo ngoe rục rịch với Ninh Châu phủ, nhưng chân chính dám phái binh cũng chỉ có thế lực liên hợp tứ phương của Phương Bách Phật.
Cùng với quân liên hợp của mấy Châu phủ phía nam, trong những thế lực này, binh lực phái ra nhiều nhất cũng chính là liên quân một trăm ngàn người của Phương Bách Phật.
Còn lại khoảng hai mươi đến năm người ngàn người.
Bọn họ muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, nhân cơ hội này muốn đến Ninh Châu phủ cướp bóc một phen.
Xuống chút nữa chính là Đông Ly Ưng và chúng tướng lãnh của quân Con Cháu, cùng với các cấp trên trong thế lực của Giang Siêu.
“Chủ mẫu, tiên sinh không ở đây, hiện giờ đại quân Đông Lộ của Nữ Chân và Trịnh Thế Dân của Đại Danh phủ tới tấn công Ninh Châu phủ, mạt tướng đã định ra sách lược ứng đối, kính xin ngài định đoạt.”
Đông Ly Ưng phía dưới nhìn về phía Tô Miên Miên trên chủ vị rồi nói.
Tuy rằng hiện giờ hắn ta là tư lệnh tam quân do Giang Siêu bổ nhiệm, những quyền lên tiếng thực tế ở Ninh Châu phủ vn là trên tay Tô Miên Miên và các phu nhân của Giang Siêu..
“Đông Ly tướng quân, nói cụ thể kế hoạch của ngài đi!”
Tô Miên Miên đối mặt với nhiều tướng lĩnh cao cấp như vậy, thậm chí trong này còn có một số cấp cao, nàng có hơi khẩn trương.
Nhưng rèn luyện trong thời gian dài như thế, nàng đã không còn là tiểu tức phụ vâng vâng dạ dạ của trước kia nữa, đã sớm có được năng lực lãnh đạo rất mạnh rồi.
Kể cả không có khí chất không giận mà uy đi nữa, những lời nàng nói fa cũng không có ai dám khinh thường.
Càng đừng nói, nàng là chính thê của Giang Siêu, cũng là người Giang Siêu quan tâm nhất, không có ai dám không để nàng vào mắt.
Bởi vậy, lần này khi xuất hiện tình huống khẩn cấp đã để nàng tới chủ trì, dù là bốn vị thê tử khác của Giang Siêu cũng đều cực lực làm chỗ chống lưng cho nàng.
Mà bốn vị thê tử khác của Giang Siêu, ai cũng không hề đơn giản.
Đông Ly Nguyệt là vương của Dạ Lang tộc, Tống Ninh Tuyết là quận chúa An Ninh, Mộ Dung Chỉ Tình là tri châu của Ninh Châu phủ. Phụ thân của Tô Yên Nhiên còn là lãnh tụ của văn nhân.
Chỉ với bốn người này, gần như đã xâu chuỗi tất cả mọi người trong toàn bộ thế lực của Giang Siêu lại, có bốn người các nàng chống lưng cho Tô Miên Miên, càng không ai dám không nghe theo mệnh lệnh của nàng ấy.
Chẳng qua, Tô Miên Miên cũng biết rõ bản thân mình không hiểu việc quân, điều nàng cần làm là trước khi Giang Siêu trở về, thay Giang Siêu trấn trụ toàn bộ Ninh Châu phủ.
Bởi vậy, nàng giao việc quân sự cho vị tư lệnh tam quân Đông Ly Ưng này.
“Bẩm chủ mẫu, ta đã lệnh bốn mươi ngàn binh của quân thứ hai và quân thứ ba đến biên cảnh xây dựng phòng tuyến trước, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng ứng đối với cuộc tấn công quân Tây Lộ của Nữ Chân và quân Đại Danh phủ, những quân còn lại, ta chia thành sáu đường đi đến mấy chỗ biên cảnh khác trước, chuẩn bị ứng đối những thế lực đang ngo ngoe rục rịch từ các nơi.”
“Ngoài ra, binh lực trấn thủ các thành thị bên ta, ước tính có hai mươi ngàn người, bởi vì phân tán quá mức nên binh lực ở các thành cũng không phải quá đầy đủ.
Chỉ là, trước khi tiên sinh rời đi đã nói thuộc hạ chiêu mộ tân binh, năm mươi ngàn tân binh đã có sức chiến đấu ban đầu, mạt tướng phái bọn họ đến đóng giữ ở các thành.”
“Nhìn tình hình thì việc yên ổn nội bộ Ninh Châu phủ ta không thành vấn đề, vấn đề lớn nhất trước mắt là về đối ngoại, bên ta khả năng sẽ không đủ binh lực.”
“Mặt khác, chiến lược điều phối vật tư, kính xin chủ mẫu hạ lệnh điều phối...”
Tô Miên Miên nghe vậy thì gật đầu, sắp xếp của Đông Ly Ưng rất thỏa đáng, không hổ là tư lệnh tam quân do Giang Siêu bồi dưỡng.
Như vậy đã xem là sắp xếp thỏa đáng nhất rồi, quân Đông Lộ của Nữ Chân và liên quân của Trịnh Thế Dân cộng lại cũng có hai trăm năm mươi ngàn người, phái hai quân bốn mươi ngàn người, tuy rằng binh lực của phe địch cách xa nhưng lấy chiến lực của quân Con Cháu cùng với trang bị vũ khí bên phe mình, muốn ứng phỏ, hẳn là không thành vấn đề.
Về phần bố trí binh lực ở những nơi khác cũng rất là hợp lý.
Thế lực khắp nơi ngo ngoe rục rịch với Ninh Châu phủ, nhưng chân chính dám phái binh cũng chỉ có thế lực liên hợp tứ phương của Phương Bách Phật.
Cùng với quân liên hợp của mấy Châu phủ phía nam, trong những thế lực này, binh lực phái ra nhiều nhất cũng chính là liên quân một trăm ngàn người của Phương Bách Phật.
Còn lại khoảng hai mươi đến năm người ngàn người.
Bọn họ muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, nhân cơ hội này muốn đến Ninh Châu phủ cướp bóc một phen.