Theo những âm thanh này vang lên, quân Bạch tộc đang chạy đến trước mặt lại liên tiếp ngã xuống, bị đồng đội phía sau giãm đạp.
Hầu hết bọn họ đều chết dưới sự giãm đạp của đồng đội.
Một vài người chết vì vũ khí sắc bén đã biết. Người bọn họ ứa máu, những lỗ máu kinh khủng ấy làm cho quân Bạch tộc sợ mất mật, những bước chân chạy về phía trước cũng ngừng lại.
Tác phong quân đội vừa mới được chỉnh đốn lại lần nữa rơi vào hỗn loạn, đây là nỗi sợ đến từ thứ chưa biết. Bọn họ không sợ mới lạ.
Bạch Liên quân cũng nhân cơ hội lao đến, trong chớp mắt, bọn họ đã va chạm với quân Bạch tộc.
Hai bên chém giết rất khốc liệt.
Ở bên trong trận chiến, nơi nào Lạc Ngưng Sương đi qua cũng gần như không có đối thủ, nàng ta giết đến mức Bạch tộc phải lùi về phía sau.
Mà tiếng bịch bịch lại lần nữa vang lên ở phía sau, quân Bạch tộc lại liên tiếp ngã xuống.
Bọn họ hoảng sợ chạy lùi về phía sau, đồng thời cũng nhìn xung quanh.
Chỉ thấy, ở hai bên, cách không xa, có thể mơ hồ thấy được những khuôn mặt xa lạ đằng sau ánh lửa.
Những gương mặt ấy lạnh lùng, trong mắt không hề có chút tình cảm nào, cứ như ác ma đến từ địa ngục để đòi mạng.
Mà từng đợt ánh lửa ấy được bắn ra từ côn dài trong tay bọn họ, dù đối phương cách bọn họ gần một trăm bước, nhưng đồ vật ở bên trong ánh lửa lại có thể làm cho bọn họ thương vong rất lớn.
“Tiếp tục xông lên cho ta… Không ai được lùi lại…”
Hách Liên Phấn nhìn thấy quân đội đã hoàn toàn lộn xộn, hắn ta tức điên lên mà hô to.
Thậm chí hắn ta còn ra tay giết chết mấy binh sĩ Bạch tộc đang chạy trốn. Thấy hắn ta ra tay, một đám binh sĩ Bạch tộc đang chạy trốn theo bản năng lại càng sợ hãi mà chạy đi xa hơn.
Nhưng bọn họ cũng chậm rãi bình tĩnh lại từ cơn hoảng loạn.
Khi binh sĩ Bạch tộc lại một lần nữa khôi phục lại quân đội, đột nhiên, một tiếng vang lớn kêu lên, một ánh lửa băn về phía Hách Liên Phấn.
Viên đạn bí mật giấu trong mũi tên bắn về phía Hách Liên Phấn.
Nếu như là người bình thường, có khả năng sẽ bị viên đạn này đoạt mạng.
Nhưng mà, Hách Liên Phấn cảm nhận được sự nguy hiểm, vội tránh sang một bên.
Nhìn tốc độ và sức lực của hắn ta, thực lực của hắn ta là Ám Kình đỉnh phong.
Tuy nhiên, dù hắn ta phản ứng cực nhanh thì vẫn bị bắn trúng bả vai.
Cơn đau đớn mãnh liệt làm hắn ta không khỏi kêu ra tiếng.
Hắn ta hoảng sợ nhìn về phía ánh lửa được bắn ra, trong mắt lộ ra chút kiêng ky.
Nếu vừa rồi hắn ta phản ứng chậm một chút thôi, có có lẽ đã bị bắn chết rồi.
Ám khí trong bóng tối kia thật sự quá lợi hại, mắt hẳn ta lộ ra một chút sợ hãi.
“Rút lui…” Hắn ta hừ lạnh, quay người chạy về một hướng khác.
Trong bóng đêm như thế này, nếu như còn tiếp tục dây dưa, Hách Liên Phấn không dám chắc mình sẽ không bị ám khí này bắn trúng.
Một khi không cẩn thận, có khả năng hắn ta sẽ phải nằm lại ở chỗ này.
Dù bây giờ hắn ta rất không cam lòng những hắn †a cũng biết nếu như không rút lui, chắc chăn hắn ta sẽ phải chết ở đây.
Thấy Hách Liên Phấn chạy đi, một đám binh sĩ Bạch tộc cũng đã sợ mất mật cũng xoay người chạy theo ngay.
Bọn họ chạy về hướng núi sâu.
Đối với binh sĩ Bạch tộc đã sinh hoạt nhiều năm ở nơi này, dù là trong bóng tối, bọn họ cũng đã rất quen với địa hình ở đây.
Trong chớp mắt, mấy vạn binh sĩ còn lại của Bạch tộc đều chạy trốn hết.
Ở chỗ ba cửa thành khác, sau khi những dân tộc thiểu số chỉ nhìn mà không tham gia chiến đấu kia thấy Bạch tộc chạy trốn thì đều không kịp rút quân rời đi.
Ngay cả Bạch tộc cũng thua, làm sao bọn họ có thể chống cự lại quân địch vừa mới xuất hiện này đây?