Lúc hai bên lao vào nhau, trên nắm tay của Phương Dạ ngưng tụ thành một vòng linh giáp, sau đó mạnh mẽ đập vào đầu kẻ địch. Sau một tiếng nổ ầm vang lên, cái đầu của cá sấu yêu quái bị nện thành cái bánh nhân thịt, hai nhãn cầu to như chuông đồng bay ra ngoài!
“Hy vọng bọn này không phải là động vật quý hiếm gì, nếu không thì mình thảm rồi.” Anh cười giễu rồi tiếp tục đi tới, cuối cùng đã đến phía trước cửa đá to lớn.
Nhìn cửa lớn kín kẽ, Phương Dạ không khỏi có chút khó hiểu. Lăng Tuyết đó rốt cuộc đi vào như thế nào, chẳng lẽ là có cơ quan gì sao?
Anh đi vòng quanh cửa đá một vòng, nhưng không phát hiện ra điều gì khác thường, nhịn không được đưa tay thử dùng sức trên cửa.
Sau khi đẩy một cái, anh mới biết cánh cửa cực lớn này không quá giống như trong tưởng tượng. Tuy mình còn chưa dùng đến một phần mười sức lực, nhưng khẽ hở cửa cũng mở ra một chút, hiển nhiên những người đó thiết kế rất khéo léo, sử dụng nguyên tắc lấy nhu thắng cương vô cùng thuần thục.
Phương Dạ vừa đẩy cửa lớn, trong lòng cũng hơi khó hiểu, nếu cửa này dễ dàng mở ra như vậy, thì ý nghĩa tồn tại của nó là gì? Chẳng lẽ để trưng bày thôi sao?
Anh đẩy cửa ra đến mức đủ để lọt người qua thì dừng tay. Sau khi đi vào, bên trong tối om om đến mức đưa tay ra cũng không thấy năm ngón tay, nhưng lại có thể ngửi được mùi máu tươi.
Không gian lớn như vậy, đèn pin hoặc đốm sáng hiển nhiên không có tác dụng gì mấy. Phương Dạ lấy một cây súng báo hiệu từ túi chống nước ra, sau đó đánh pháo nghiêng về phía trên.
Ầm!
Sau âm thanh đó, ánh sáng màu đỏ cam chiếu sáng bốn phía trong nháy mắt, chỉ thấy nơi này là một hang động to lớn có hai ba bãi đá. Mà ở chỗ sâu nhất trong hang động, một bộ xương cao lớn bằng ngọn núi nhỏ thu hút sự chú ý của anh.
“Hóa ra truyền thuyết lại là sự thật. Đúng là có một con rồng ở dưới Tỏa Long Tĩnh.” Anh nhất thời vừa mừng vừa sợ, và chạy về phía bộ xương trước khi pháo sáng biến mất.
Khi đến gần hơn, Phương Dạ mới nhìn thấy tổng thể bộ xương giống như một con thằn lằn, nhưng có chiếc cổ rất dài và cặp sừng đen trên trán, trông có phần giống với những con cá sấu yêu quái đó, mà điều nổi bật nhất là đôi cánh khổng lồ trên lưng với sải cánh dài hàng chục mét.
Cái đầu khổng lồ giống với mô tả về con rồng trong truyền thuyết, nếu phải phân loại, Phương Dạ cho rằng nó hẳn là sự kết hợp của rồng khổng lồ phương đông và phương tây, hoàn toàn không giống thuồng luồng trong truyền thuyết.
“Nhìn hình dáng này, hẳn là nó đã bị nhốt mấy ngàn năm dưới lòng đất, có lẽ là bị chết đói, thật đáng thương.” Phương Dạ nhìn chung quanh bộ xương, lắc đầu thở dài.
Khi đến gần bụng của bộ xương, ánh mắt của anh đột nhiên bị hấp dẫn bởi một quả cầu hơi sáng bóng bên cạnh bộ xương.
“Kỳ quái, tại sao thứ này lại phát sáng?”
Phương Dạ dứt khoát trèo vào bộ xương để nhìn kỹ hơn, anh thấy quả cầu phát ra ánh sáng trắng dịu, hoàn toàn khác với ma trơi do xác chết thối rữa phát ra. Nó có kích thước khoảng bằng quả dừa, hơn nữa chỉ nối liền một chỗ rất nhỏ với bộ xương.
Hay là bên trong cất giấu bảo vật gì đó?
Hai mắt anh sáng lên, dứt khoát rút dao găm ra thử, sau khi rạch nhẹ một đường ở khớp, quả cầu hình bầu dục rơi vào tay anh, hóa ra nó có trọng lượng tương đương một quả dừa.
Phương Dạ dùng tay gõ gõ, chỉ nghe được vài tiếng nặng trĩu, bên trong hình như là ruột đặc.
Anh gãi gãi đầu: “Đây là vật gì, không thể là trứng, chẳng lẽ là trứng rồng?”
Nhưng cho dù thật sự là trứng rồng, phỏng chừng bên trong cũng sắp hóa đá rồi, dù sao cũng đã quá lâu, không bằng gõ ra xem bên trong là cái gì?
Vừa nói, Phương Dạ lật ngược con dao găm và gõ vào quả cầu, nó lập tức vỡ vụn thành từng mảnh, từ đó chảy ra một ít chất lỏng đặc quánh màu xanh ngọc, mùi khá thơm.
Ngửi được mùi thơm, anh há hốc mồm: “Chẳng lẽ mình đoán sai rồi, thật ra đây là một viên thạch tủy vô cùng hiếm?”
Cái gọi là thạch tủy, là một bảo bối do thạch tinh thai nghén mà sinh ra, dịch nhũ tủy chứa trong nó có thể chữa khỏi mọi bệnh tật, thậm chí còn có tác dụng cải lão hoàn đồng!
Đương nhiên, tất cả những điều này chỉ là truyền thuyết mà thôi, phổ biến nhất ở quê nhà huyện Lê của Phương Dạ.
Nhìn thấy “dịch nhũ tủy” quý giá chảy khắp nơi, Phương Dạ bối rối, không biết mình có nên liếʍ nó hay không…
Không thì thử trước một ngụm rồi nói sau?
Dù sao với thể chất của mình, hẳn là không thể trúng độc chết nhỉ?
Do dự một hồi, anh mới kề miệng đến chỗ lỗ nứt, muốn uống một ngụm dịch nhũ tủy để xem mùi vị thế nào.
Ngay tại lúc môi Phương Dạ sắp chạm tới, trong lỗ đột nhiên xuất hiện một cái đầu nhỏ lông tơ, đôi mắt to tròn tò mò quan sát thế giới bên ngoài.
“Mẹ nó, cái quái gì thế này?”
Cũng may Phương Dạ kịp thời ngậm miệng, mới không hôn lên mặt đối phương.
Anh và bé đáng yêu trong quả cầu mắt to trừng mắt nhỏ, sau khi hai bên giằng co vài giây, bé đáng yêu đột nhiên cắn vào lỗ nứt, sau đó ra sức nhai nuốt.
Phương Dạ lúng túng, chỉ biết giương mắt cứng họng nhìn con vật trông giống như một con chó nông thôn Trung Quốc này đang gặm quả cầu. Cơ thể của nó cũng nhanh chóng lớn lên, thậm chí trên lưng còn có một cái lồi ra hai cái cánh thịt ngắn ngủn.
Cuối cùng Phương Dạ cũng hiểu, quả cầu này thực sự là một quả trứng rồng, mà “con chó nhỏ nông thôn” màu vàng sữa đáng yêu này nhất định là con của bộ xương này!
Sau khi ăn xong vỏ trứng, con rồng nhỏ ngoan ngoãn ngồi xổm trong tay anh, dùng chiếc lưỡi trắng nõn liếʍ láp lòng bàn tay, chiếc đuôi trụi lông cũng điên cuồng vẫy vẫy, trông không khác gì một chú cún con thực thụ.
“Nó sẽ không coi mình là mẹ nó chứ?” Phương Dạ vui vẻ, lấy ra từ trong túi một miếng thịt bò đã ngâm qua nước, bẻ một miếng nhỏ đưa cho nó.
con rồng nhỏ trước tiên ngửi miếng thịt bò, sau đó vui vẻ cắn một miếng, nhai hai ba miếng rồi nuốt vào bụng.
Phương Dạ thấy thú vị, dứt khoát đặt cả miếng thịt bò trước mặt nó, đối phương không khách sáo chút nào, bắt đầu dùng hai chân trước đầy lông ôm miếng thịt bò nhanh chóng ăn.
Sau khi xơi liên tiếp bốn miếng thịt bò, con rồng nhỏ cuối cùng cũng bình ổn lại, mà bây giờ Phương Dạ mới phát hiện ra, lông trên trán nó lại có một chữ “Thực” tự nhiên.
Anh cười tủm tỉm: “Vậy từ nay tao gọi mày là A Thực, luôn sống giàu có may mắn vân vân.”
con rồng nhỏ chớp chớp mắt, như là ngầm thừa nhận tên húy này, cắn nhẹ ngón tay của Phương Dạ rồi đột nhiên bật dậy, đúng lúc nhảy vào túi áσ ɭóŧ chiến thuật của anh, sau đó cuộn mình nằm xuống.
Khi Phương Dạ cúi đầu nhìn xuống, nhóc này đã đã ngủ say rồi…