Mục lục
Siêu Cấp Shipper - Phương Dạ (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Điền Nhân nhìn anh ta: "Đừng cứ nhấn mạnh nữa, cậu không thể hỏi tôi là do nguyên nhân gì sao?"

Cô ta gặp phải thất bại lớn nhất của cuộc đời mình, bây giờ lúc mà cô muốn tìm ai đó để trút bầu tâm sự, tuy đối phương chỉ là một anh shipper, nhưng cũng không còn là vấn đề quan trọng.

Được, được, được, cô muốn nhảy lầu, cô là lớn nhất.

Phương Dạ đành phải ngoan ngoãn hỏi: "Vậy tại sao cô lại bị mất việc, bạn trai sao lại vứt bỏ cô?"

Điền Nhân đột nhiên khóc òa lên thành tiếng: "Bởi vì sao? Đương nhiên là do bà già đó rồi! Không phải chỉ vì chút tiền dơ bẩn đó sao, cô ta chẳng những trắng trợn cướp đi bạn trai của tôi, còn thông qua quan hệ mà khiến công ty đuổi việc tôi, cậu nói cô ta đáng chết không?"

"Đúng là đáng chết!" Phương Dạ gật đầu nói: “Nhưng mà con mắt của cô cũng có vấn đề, lại có thể kiếm được tên bạn trai rác rưởi như thế này."

Điền Nhân căm hận nói: "Trước đây tôi nghĩ rằng anh ta chỉ có chút keo kiệt mà thôi, ai mà biết đó chỉ là phụ, chỉ một cái chức phó giám đốc đã mua chuộc được anh ta!"

"Nói như vậy, bà già đó còn là cấp trên của anh ta?"

"Không sai, công ty đó là do cô ta mở." Điền Nhân nói: “Bạn trai tôi vừa tốt nghiệp thì đã vào làm cho công ty đó, làm ba năm cũng chỉ là một nhân viên nhỏ mà thôi, tháng trước đột nhiên thăng chức trưởng phòng, hai ngày trước lại thăng lên thành phó tổng giám đốc, tôi còn ngưỡng mộ anh ta nỗ lực làm việc mà được thăng chức, ai mà biết... ai mà biết anh ta lại có thể dùng loại thủ đoạn đó mà leo lên!"

Phương Dạ cười gượng: "Điều này rất là bình thường, suy cho cùng ở trong cái xã hội này, đàn ông có làm mệt chết cũng không đáng gì."

Điền Nhân không tin: "Nói gì vậy?"

Phương Dạ giả vờ nói: "Cô à, tôi thật sự không muốn nỗ lực nữa!"

Ha ha ha!

Điền Nhân cảm thấy thích thú với sự diễn cảm của anh.

"Người như cậu thật biết đùa, đúng rồi, vẫn chưa chính thức giới thiệu, tôi tên Điền Nhân, cậu tên là gì?"

" Phương Dạ."

Phương Dạ thấy tâm trạng của cô ta chuyển biến tốt, lập tức tranh thủ nói: "Sớm nhận ra rõ loại đàn ông này, đối với cô cũng là một chuyện tốt, còn về công việc, chỉ cần có bản lĩnh,  ở đâu mà tìm không được công việc tốt?"

"Cậu nói không sai, loại đàn ông rác rưởi như thế này căn bản là không xứng với tôi." Điền Nhân đột nhiên nhìn về phía xa mà điên cuồng hét lớn: “Chu Vũ Long cái tên vô lại nhà anh, có nghe thấy không, bây giờ là tôi bỏ anh, không phải anh bỏ tôi, từ ngày hôm nay, giữa chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt, không còn dính líu nữa!"

Hét xong những lời này, cô ta ngay lập tức cảm thấy tinh thần sảng khoái, hô hấp gần như dễ chịu hơn không ít.

"Đúng rồi, đời người là như thế này, có bỏ đi thì mới có được." Phương Dạ cười nói: “Bây giờ cô cũng giải tỏa cơn giận rồi, chúng ta đổi chỗ khác tiếp tục uống, thế nào?"

"Đợi chút, ai nói tôi đã hết giận rồi?" Thế là Điền Nhân lại tiếp tục hét lên: “Tôi còn có thù chưa trả nữa!"

"Hai cái tát tay!" Điền Nhân quay mặt qua, Phương Dạ lờ mờ thấy dấu hai tát tay đè lên nhau, nếu như nhìn kỹ một chút, có thể phát hiện một trong đó có cái lớn hơn một chút, rõ ràng là từ tay của hai người khác nhau.

Phương Dạ cười khanh khách: "Cái này không phải là..."

"Không sai, chính là đôi cẩu nam nữ đó vừa mới làm đó!" Trong ánh mắt Điền Nhân đã mờ mờ ngấn lệ,  "Lúc nãy tại cửa quán bar, tôi chặn hai người đó trong xe, chất vấn hỏi Chu Vũ Long, cái tên vô lại đó tại sao lại vứt bỏ tôi, kết quả là bị bà già đó tát tôi một bạt tay, tôi vốn muốn chống lại, ai mà biết tên đàn ông thối đó lại..."

Chưa nói dứt lời, cô ta đã ngã về phía vai Phương Dạ mà gào khóc.

"Đừng khóc, đừng khóc!" Phương Dạ đau lòng nhìn quần áo bản thân, vội vã vỗ về an ủi cô ta: “Đôi cẩu nam nữ này thật sự quá đáng, sớm muộn cũng gặp báo ứng!"

Thế nhưng những lời này quá là nhẹ nhàng, căn bản không thể xoa dịu được đối phương, Điền Nhân vẫn khóc như mưa, mà còn càng ngày càng khóc to.

Phương Dạ có chút không biết làm sao, như thế này cũng không phải cách, người phụ nữ này uống nhiều rượu như vậy, nước trong người bổ sung đầy đủ thế này, chỉ sợ khóc hết cả đêm cũng không phải là vấn đề gì.

Anh do dự một lúc, dứt khoát nói: "Đừng khóc nữa, hay là như thế này, tối nay hai chúng ta đi trả thù hai cái tát tay này, như thế nào?

"Trả như thế nào?" Điền Nhân nức nở nói.

"Đương nhiên là trả lại đầy đủ chứ sao." Phương Dạ cười nói.

Tiếng khóc của Điền Nhân cuối cùng cũng nhỏ lại một chút, yếu ớt nói: "Nhưng mà đến bọn họ đang ở đâu tôi còn không biết."

Phương Dạ nói: "Làm như này, cho tôi số điện thoại của Chu Vũ Long là được rồi."

Điền Nhân vừa tin vừa ngờ, thuận miệng nói ra một chuỗi con số.

Phương Dạ theo số mà nhận gọi, vài giây sau, trên đó hiện ra một tọa độ định vị, chính là chỗ quán bar gần biển.

Nhìn thấy đôi cẩu nam nữ đó sợ bị Điền Nhân trả thù, lại di chuyển đến một quán ăn đêm khác.

"Như thế này là được à? Điền Nhân nghi hoặc nói: “Anh ta thực sự đang ở đó sao?"

"Đương nhiên, tôi dám đảm bảo rằng nhất định không sai." Phương Dạ cười nói: “Như thế nào, hai chúng ta bây giờ làm thế nào trả thù?"

"Ai sợ ai, đi nào!" Điền Nhân lau nước mắt, nói một cách thoải mái: “Người phụ nữ tốt phải giải quyết thù oán ngay, tối hôm nay phải giải quyết xong chuyện này, hôm sau tôi  phải làm lại con người mới, tìm công việc khác!"

"Tốt, chúng ta đi!" Phương Dạ giơ ngón tay cái lên, sau đó đứng dậy.

"Này, anh đỡ tôi một chút, chỗ này quá cao rồi, tôi có chút chóng mặt." Điền Nhân bất thình lình kêu lên.

Phương Dạ không nói nên lời, chóng mặt mà còn trèo lên đây?

Sau khi hai người đi xuống lầu một, đúng lúc gặp người bảo vệ đang dẫn theo một vài đồng nghiệp đứng đợi thang máy.

"Này? Hai người..hai người cuối cùng đã xuống rồi?" Người bảo vệ ngẩn người ra.

Phương Dạ cười nói: "Đúng vậy, cô ta cuối cùng cũng đã nghe lời khuyên của tôi, nhưng khóa trên sân thượng bị đập hỏng rồi, phiền các anh đổi cái mới nhé."

"Người không sao thì tốt, người không sao là tốt!" Người bảo vệ vẫy vẫy tay tỏ ý không sao cả,  "Nhìn bộ dạng, cô ta uống chắc là không ít rồi, nhanh chóng đưa đến bệnh viện để tỉnh rượu đi."

"Được, vậy chúng tôi đi trước." Phương Dạ dìu Điền Nhân nhanh chóng rời khỏi.

Nhìn thấy bóng dáng vội vàng của hai người, một người bảo vệ còn lại cũng thở phào nhẹ nhõm: "Xem ra, một ổ khóa không đủ đâu, hay là thêm một dây xích sắt lớn nữa?"

"Tôi cảm thấy tốt hơn hết là hàn chết chỗ đó lại, sân thượng đó quá là không bình thường rồi."

"Đúng, ý kiến này không tồi..."

Bước ra khỏi tòa nhà, Điền Nhân tròn mắt khi nhìn thấy chiếc xe ba bánh màu đen.

Vẻ mặt cô ta hoài nghi nói: "Không phải chứ, chúng ta ngồi trên cái đồ chơi này mà đi à?"

"Bánh bao có thịt không có nếp gấp, cô đừng nhìn vẻ ngoài không ra sao của nó, thực ra nội hàm rất tốt." Phương Dạ cười nói.

"Ồ, tốt cỡ nào?"

"Tốt hơn những xe bình thường."

"So với xe thể thao còn tốt hơn?" Điền Nhân cười khanh khách: “Cậu đang nói đùa gì vậy, lẽ nào nó chạy nhanh hơn xe thể thao?"

Phương Dạ trịnh trọng nói: "Nhanh, chỉ là một trong những ưu điểm của nó."

Điền Nhân không nói nên lời: "Đừng đùa nữa, quán bar còn rất xa đó, đợi cậu bò tới đó thì trời đã sáng rồi, chúng ta vẫn nên gọi xe đi."

"Taxi nào có nhanh bằng nó?" Phương Dạ khăng khăng nói: “Hai chúng ta cứ ngồi xe ba bánh này đi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK