Phương Dạ do dự hết lần này đến lần khác, cuối cùng vẫn không đồng ý đến nhà họ Lương ăn cơm. Lý do của anh cực đơn giản, vì bản thân anh mới vừa đắc tội Lương Tử Hùng xong, giờ lại đi ăn cùng mâm cơm thì ngượng ngập lắm.
Lương Duyệt Tư nghĩ thấy cũng đúng, dù sao tương lai còn dài, không thiếu cơ hội khác.
Sau khi về đến vịnh Ngự Hải, Phương Dạ mới nhớ ra từ lúc mình trở về đến nay vẫn chưa gọi cuộc điện thoại nào về nhà, thế nên anh lại gọi đến số cha mình.
Tín hiệu vừa được kết nối, giọng nói tức giận của Phương Vân lập tức truyền ra từ trong điện thoại: “Nhóc Dạ, mấy ngày nay con đi chết tận đâu thế hả? Có biết cha và mẹ gọi cho con biết bao nhiêu cuộc không? Sao toàn báo máy bận vậy?”
Phương Dạ vội vàng giải thích: “Cha, mấy ngày này con phải ra nước ngoài.”
“Ra nước ngoài? Con ra nước ngoài làm gì? Đi với ai?”
“Đi theo lãnh đạo công ty bọn con ạ!” Phương Dạ nghiêm túc nói: “Trước đây không phải con được nhà trường chỉ định đi thực tập ở công ty sao? Lãnh đạo ở đó rất xem trọng con, nên lần này đi điều tra thực tế ở nước ngoài cũng đưa con đi cùng.”
“Thật không?” Phương Vân nửa tin nửa ngờ.
“Thật mà!”
“Thế các con đã đi đâu?”
“Hawaii á cha.”
“Hawaii? Lãnh đạo của con là nam hay nữ?”
“Nữ ạ.”
“Cái gì?” Giọng nói của Phương Vân đột nhiên đanh lại: “Thằng nhóc thối, có phải con đã bị lời ngon tiếng ngọt của cô ta làm cho mềm lòng rồi hay không? Cha báo trước cho con biết, nếu sau này con mà mang về một cô bạn gái còn lớn tuổi hơn cả mẹ con, có tin cha treo cổ ngay tại chỗ cho con xem không?”
“Cha ơi là cha, cha nghĩ đi đâu vậy, con chẳng có quan hệ đời tư gì với cô ta hết!” Phương Dạ tức khắc dở khóc dở cười, chắc cha anh xem lắm phim truyền hình trong nước quá rồi: “Lại nói, lãnh đạo của con không phải là phụ nữ trung niên bốn mươi năm mươi tuổi gì đó đâu, người ta mới độ đôi mươi thôi, còn trẻ trung xinh đẹp, đâu đến nỗi phải đi dụ dỗ một tên nhóc miệng còn hôi sữa như con?”
Phương Vân hừ lạnh một tiếng: “Không thể nào, trong công ty của cha chỉ cần lãnh đạo trung cấp trở lên thì toàn là ông bà già có tuổi hết, sao lãnh đạo công ty con lại có thể trẻ trung xinh đẹp được? Nghĩ cha con chưa trải sự đời nên tính bịp hả? Còn nhớ chú Tưởng sống ở tầng trên không? Con gái chú ấy tìm được một ông chủ gần sáu mươi tuổi, cái cảnh lúc hai người đó kết hôn ấy, ôi chao ôi, cha nhing mà cha xấu hổ tới độ bệnh tim sắp sửa tái phát đến nơi. Con mà cũng như vậy thử xem, xem cha có đánh gãy chân con hay không!”
Phương Dạ cũng phục rồi: “Cha à, công ty cha là công ty quốc doanh, lãnh đạo đương nhiên phải lớn tuổi rồi. Công ty nơi con thực tập là công ty tư nhân, ban đầu do cha của cô lãnh đạo đó thành lập, nên người ta có trẻ tuổi đi nữa cũng chẳng lạ. Cha nghe hiểu chứ?”
Phương Vân vẫn còn hơi tức giận bất bình: “Thì ra là vậy, thế trường học của con cũng không đáng tin quá, tại sao không chỉ định con đến công ty quốc doanh? Công ty tư nhân không ổn định chút nào, nói không chừng ngay hôm sau đã phá sản đóng cửa rồi. Cha có một người bạn học năm đó vào làm trong một xí nghiệp đồ hộp tư nhân trong quận, mấy năm đầu làm ăn cũng được, nhưng sau đó thì đình trệ hẳn, cả lương cũng không trả nổi!”
“Cha à, nơi đây là Hoa Hải, tình hình công ty tư nhân ở đây đâu có giống như ở quê mình! Hơn nữa con chỉ là thực tập sinh tốt nghiệp thôi, con không định làm việc cả đời ở đó.” Với cái tư tưởng đấy của cha thì chắc phải nói chuyện ba ngày ba đêm mới đủ, Phương Dạ nhanh chóng chuyển chủ đề: “Phải rồi cha, số tiền lần trước con gửi hai người tiêu hết chưa? Hết rồi thì con gửi thêm nhé?”
Phương Vân đột nhiên hạ thấp giọng nói: “Cái thằng nhóc khốn kiếp này, một trăm triệu cả thảy đó, cha mẹ còn không tiêu hết nổi tiền lãi mỗi tháng, huống chi là tiền gốc!”
“Ý cha là sao?”
Giọng điệu Phương Vân đầy đắc chí nói: “Định kỳ mỗi năm cha đều gửi tiết kiệm một khoản tiền. Giám đốc ngân hàng bảo tiền lãi gần ba triệu. Ba triệu lận. Tiền cha mẹ kiếm cả đời này cũng không được nhiều như vậy. Không ngờ bây giờ mới một năm thôi đã kiếm được từng ấy tiền rồi, cảm giác như đang nằm mơ vậy, quá là tươi đẹp. Có điều phải giấu giấu diếm diếm không để người khác biết!”
Phương Dạ nghe đoạn bèn che mặt, cha vẫn vậy, hiểu rõ nguyên tắc không để người ngoài biết trong nhà có bao nhiêu của cải, có gửi ngần nào tiền ông ấy cũng không nỡ tiêu, trước tiên cứ phải nghĩ cách làm sao để tiền mẹ đẻ tiền con cái đã…
Quên đi vậy, hai người thấy vui là được, quá trình ra sao không quan trọng.
Anh thử thăm dò hỏi: “Tiền mang đi gửi tiết kiệm hết rồi, hay con gửi thêm cho hai người một triệu tiền tiêu vặt nhé?”
“Không cần không cần, lương tháng bây giờ của cha mẹ cũng đủ tiêu rồi, ngày nào cũng cơm no rượu say, mức sống tăng vọt. Mợ con vừa giúp mẹ con mua một cái điện thoại di động mới hơn ba nghìn tệ, dùng tốt phết.”
“Thế mấy ngày trước hai người lại gọi cho con có việc gì? Không phải để báo con biết mẹ vừa mua điện thoại mới đấy chứ?”
“Ờ nhỉ, luyên thuyên nãy giờ với con làm cha suýt nữa quên cả chuyện chính!” Phương Vân vỗ vỗ đầu: “Là thế này, ngày mốt là đại thọ tám mươi tuổi của ông, mai con nhớ phải về nhà đấy!”
“Chẳng phải ông khinh nhà chúng ta nhất sao? Không đi có được không?” Phương Dạ bĩu môi.
Trong ký ức thời thơ ấu của anh, ông là một người rất độc đoán và thiên vị, bất kể là cháu trai ruột hay cháu họ, chỉ cần ông ta thích thì dù chúng có hư đốn đến đâu ông ta cũng bênh vực hết. Còn nếu ông ta đã không thích đứa nào rồi thì nhìn sao cũng thấy nó chướng mắt. Phương Dạ khá là bi ai, vừa hay là một trong những đứa chắt ông ta không thích nhất.
Nghe đồn thì sở dĩ Phương Dạ bị ông ghét bởi là bởi vì hồi còn bé anh từng cưỡi trên cổ ông ta mà ị…
Còn em họ Phương Đường của anh lại là đứa cháu trai ông thích nhất, từ nhỏ cậu ta đã sống ở nhà tổ, hai người được đối đãi vô cùng khác nhau, đặc biệt là sau khi ông nội qua đời, trạng này ngày càng trở nên nghiêm trọng hơn. May thay công ty Phương Vân cấp nhà ở cho ông ấy, cả nhà không cần ở lại nhà tổ mà chịu ức hiếp nữa.
Cái bóng mờ thời thơ ấu này khiến Phương Dạ chẳng dậy lên nổi chút hào hứng nào, nếu là thọ ông nội còn vui, chứ mà là cái ông kia thì…Ghét quá thể, không muốn đi chút nào!
“Đó đều là chuyện trước kia rồi, hơn nữa bây giờ ông là người lớn tuổi nhất trong nhà chúng ta, mọi người đều muốn làm bữa tiệc chúc thọ hoành tráng chút, nghe nói còn gọi riêng người đến quay một bộ phim heo…”
“Cha, đó gọi là video, không phải phim heo!” Trán Phương Dạ ứa mồ hôi, vội vàng sửa lại.
“Như nhau cả thôi, dù sao thì thân là cháu trai, con cũng phải có mặt ở đó. Đây là mệnh lệnh không thể chống lại, con hiểu rồi chứ?”
“Đã hiểu, ngày mai con bảo đảm sẽ đến!”
Cuối cùng sau khi cúp máy, Phương Dạ lại kêu Dương Lâm mua vé tàu lúc sáng sớm mai, sau đó ném điện thoại đi, ngả đầu lập tức vào giấc.
Trưa ngày hôm sau, Phương Dạ đã về đến huyện Lê. Vừa bước ra khỏi ga xe lửa, anh đã trông thấy Phạm Nam đang đợi ở bên đường cạnh một chiếc xe năng lượng mới hiệu BYD mới toanh…