Còn chưa uống hết một chai XO này, người đàn ông tóc húi cua đã say trượt cả người xuống chân bàn, tay ôm bình rượu ngủ khò khò.
Hoa Tử Thành cười lạnh: “Đúng cái đồ phế vật, một chai rượu cũng không gánh nổi, ném thằng này ra ngoài cho đỡ ngứa mắt cái!”
Câu nói này rõ ràng có ý là, Hoa Tử Thành không chỉ muốn ném người đàn ông tóc húi cua này ra ngoài kia, mà anh ta còn muốn từ nay về sau không qua lại với người ta nữa.
“Rõ thưa anh Hoa.”
Ngay lập tức, hai chàng trai đi tới lôi người đàn ông đang ngủ như lợn chết kia ra ngoài, cứ thế bỏ anh ta ngoài hành lang.
Hoa Tử Thành liếc mắt nhìn Hạ Tâm Di, sau đó lại nhìn Phương Dạ, khóe miệng cong lên, nói: “Mời ngồi, đồ ăn sẽ được mang lên ngay thôi.”
Phương Dạ định nói gì đó nhưng đột nhiên Hạ Tâm Di ghé vào tai anh thì thầm: “Nhớ thân phận của mình, anh là triệu phú, không phải kẻ nghèo rớt mồng tơi, phong thái cao quý lên một chút!”
“Biết rồi…”
Phương Dạ lập tức tỏ ra nghiêm túc đứng đắn, sau đó anh mới ‘ừ’ một tiếng bằng giọng mũi, rất là vênh váo ngồi xuống ghế.
“Mẹ nó, mày là cái thá gì mà dám làm bộ làm tịch với tao?”
Hoa Tử Thành thầm hừ lạnh trong lòng, nếu không phải ngại Hạ Tâm Di còn ở đây thì anh ta sớm đã sai người bê cả Phương Dạ cùng cái ghế anh đang ngồi ném ra ngoài rồi.
Hạ Tâm Di rất hài lòng với biểu hiện của Phương Dạ, cô ta cũng ngồi xuống vị trí của mình.
Hoa Tử Thành cố ý ngồi xuống ghế đối diện với Phương Dạ, sau đó hỏi: “Không biết người anh em họ Phương này làm công việc gì?”
Phương Dạ liếc nhìn Hạ Tâm Di, ý muốn nói: “Đối phương đã tìm giết đến cửa rồi, có cần đáp trả không?”
Hạ Tâm Di khẽ gật đầu.
Phương Dạ hiểu ý, sau đó bèn trả lời đơn giản: “Tôi tự mở công ty riêng.”
“Còn trẻ như vậy mà đã có triển vọng thế rồi sao?” Thật ra nhìn quần áo Phương Dạ đang mặc trên người, Hoa Tử Thành cũng biết anh không phải người bình thường: “Vậy anh Phương có thể tiết lộ một chút, là công ty nào được không?”
“Không tiện.” Phương Dạ không chút do dự mà từ chối thẳng thừng.
Hạ Tâm Di thầm bất lực bó tay, cô ta biết ngay món hàng này lại quên hết những “thông tin cơ bản” mà mình đã tập duyệt cho anh rồi đây mà!
Một người đàn ông cao to vạm vỡ hừ lạnh, nói: “Thằng nhóc, anh Hoa hỏi cậu là vì muốn cho cậu chút danh dự, đừng có không biết điều như thế, chỉ là một công ty rách nát thôi mà, có gì mà không tiện nói? Lẽ nào cậu sợ đại ca cho người tới phá sao?”
Hahahaha!
Mọi người lập tức đồng thanh cười to, ánh mắt người nào cũng đều tỏa ra vẻ xấu xa bỉ ổi.
Đúng là có mấy công ty rách, mà trong vòng một năm cũng giúp tôi kiếm được không ít tiền.” Phương Dạ nghiêm túc nói.
Hoa Tử Thành lại hỏi: “Vậy anh Phương đi xe gì?”
Phương Dạ xua xua tay: “Cũng không phải xe hiệu gì đâu, chỉ là một chiếc BMW đời 7 thôi mà.”
Hạ Tâm Di bắt đầu tăng xông rồi, phân khúc giá của một chiếc BMW đời 7 rất rộng, mấy trăm ngàn tới mấy triệu đều có, cái mà chị đây cho anh mượn là chiếc M760Li bản mới nhất, vậy mà cậu lại tùy tiện nói như vậy, người ta tưởng là chiếc 730 giản phối thì sao, lúc đó mặt mũi tôi để đi đâu?
“Vậy bình thường anh Phương thích chơi cái gì?”
“Cũng không có sở thích đặc biệt nào.” Phương Dạ cười cười xấu hổ: “Trò tôi hay chơi nhất là bắn súng, máy bay riêng hay đại loại như là chơi du thuyền chẳng hạn.”
“Phụt!”
Hạ Tâm Di đang uống nước nghe thấy vậy phụt cả chỗ nước đang ngậm trong miệng ra.
Mọi người nghe mà trố cả mắt, chơi bắn súng thì họ còn có thể hiểu, nhà giàu chính hiệu có phi cơ riêng hoặc du thuyền xa hoa cũng là chuyện thường thấy, nhưng mà chơi du thuyền thì là cái cmg vậy?
Chơi du thuyền, cho dù dùng hay không dùng đến nó thì cũng phải tốn đến mấy tỷ, tiền bảo dưỡng mỗi ngày cũng không hề nhỏ, nếu không phải những nhà siêu giàu có thì ai mà chơi được cái thú này?
Hơn nữa thằng nhãi trước mặt này chỉ là một triệu phú, có đánh chết bọn họ cũng không tin.
Phó Điềm Điềm tỏ ra kỳ quặc, nói: “Tiểu Di, xem ra bạn trai mới của cậu khá được, nhà giàu như vậy, ngay cả du thuyền cũng mua được sao?”
Hạ Tâm Di hơi đỏ mặt, hiện giờ cô ta hận không thể nào đá một phát vào Phương Dạ để anh chết luôn đi.
Hoa Tử Thành cũng cười nói: “Ồ, thứ cho tôi không có mắt nhìn, hóa ra anh Phương đây lại là người có nhiều tiền vậy sao?”
Phương Dạ vẫn giữ cái dáng vẻ nói khoác mà không biết ngượng: “Cũng tàm tạm, coi như đủ sống qua ngày thôi.”
“Không biết bình thường máy bay riêng của anh Phương đỗ ở đâu vậy? Không phải ở sân bay Hoa Hải chứ?”
Phương Dạ gật gật đầu: “Anh đoán không sai, chính là ở đó.”
Mọi người lại được một trận cười rôm rả, Hạ Tâm Di xấu hổ đến mức cúi gằm đầu xuống đất không dám ngẩng lên.
“Vậy du thuyền của anh Phương, không phải cũng đỗ ở cảng Hoa Hải chứ?”
“Cái đó thì không.” Phương Dạ thành thật trả lời.
Mặc dù phần lớn cổ phần của Gloria thuộc về mình, nhưng hiện giờ vẫn là giao cho công ty Ốc Đảo phụ trách kinh doanh, theo như tình hình hiện tại, chắc nó đang ở trên đường đi tới một nước Đông Á nào đó, trong vòng một hai ngày sẽ đi qua Hoa Hải.
Phó Điềm Điềm cười chế giễu, nói: “Vậy du thuyền của anh tên là gì?”
Mọi người cứ nghĩ Phương Dạ sẽ lại lấp liếm qua loa bằng một câu ‘Không tiện nói’ như lúc nãy, ai ngờ anh lại nói toẹt ra luôn.
“Nếu như nhớ không lầm thì nói tên là Gloria.”
“Chiếc mà anh nói đến, không phải chính là du thuyền đầu tiên ở Hawaii mới ra mắt tuần trước đó chứ?” Một cô gái trang điểm khá thời thượng lên tiếng.
Phương Dạ khẽ cười: “Nếu không còn chiếc nào khác có tên Gloria thì tôi nghĩ chính là nó.”
Một người hơi gầy gầy nói: “Người anh em, nói phét ít thôi, ai chẳng biết Gloria là tài sản dưới tên công ty Ốc Đảo, sao lại chỉ thuộc về mình cậu được?”
“Anh nói không sai, quả thực nó không thuộc về một mình tôi.”
Coi như cũng còn biết thân phận mình một chút!
Đúng lúc mọi người tưởng anh vì bị mọi người phát hiện là nói khoác nên cảm thấy xấu hổ thì ngay lập tức lại bị câu nói tiếp theo của anh làm cho choáng váng.
“Hiện giờ tôi chỉ sở hữu 93% cổ phần, có điều mọi người yên tâm, trước cuối năm nay nó sẽ hoàn toàn thuộc về tôi.”
Hạ Tâm Di nghe mà chỉ biết che mặt, cô ta hận không thể lấy kim khâu khâu luôn miệng của Phương Dạ lại, anh còn nói nữa thì chỉ sợ lại phun hết mấy chuyện quan trọng ra mất.
“Ông trời ơi, rốt cuộc tôi đã gây nên nghiệp chướng gì mà lại chọn được món hàng cực phẩm thế này, cảm thấy thà chọn một con lợn cũng còn đỡ hơn anh ta nữa, chí ít thì Bát Giới cũng không biết chém gió đâu!”
Sau khi nghe mấy lời hùng hồn mà Phương Dạ nói, mọi người đều được một phen cười đến người nghiêng người đổ, xém chút nữa còn chảy cả nước mắt ra ngoài.
Hoa Tử Thành cười to, bảo: “Tâm Di, cô tìm đâu ra một diễn viên tướng thanh này vậy, đúng là cực phẩm, anh ta quả là biết làm trò mua vui cho mọi người!”
Hạ Tâm Di xấu hổ muốn chết, mà Phó Điềm Điềm còn bồi cho một nhát dao: “Quan trọng là vẻ mặt anh ta cứ như thật ấy, như là đang kể chuyện có thật, đó mới là điểm lợi hại!”
Mấy người đàn ông cũng cười: “Nằm mơ giữa ban ngày nhiều quá, tự nhiên não cũng có vấn đề, chả có gì lạ.”
“Cô Hạ, mặc dù cô bị anh Hoa đá nhưng cần gì phải rước nhục vào thân thế này, tìm một tên ngốc làm bạn trai mình, có mất giá quá không!”
“Hay là cân nhắc xem tôi thế nào, ít nhất cũng không làm cô mất mặt…”
Trong lúc mọi người đang vui vẻ thì đột nhiên Phương Dạ lại đập tay thật mạnh xuống mặt bàn, làm ra vẻ vô cùng tức giận: “Sao nào, xem ra mọi người không tin lời tôi nói?”
Phó Điềm Điềm cười tà mị, nói: “Có ngu mới đi tin lời anh nói, ví dụ như Tiểu Di.”
“Cô!”
Hạ Tâm Di bị bạn thân xúc phạm như vậy, nhất thời tức không nói được lời nào, lại cộng thêm đám đàn ông bất hảo hay nói bóng nói gió kia nữa, cho nên vẻ mặt cô ta càng lúc càng tệ.
Nhìn đám người ngang ngược xấu xí trước mặt, Phương Dạ chỉ cười cười, híp mắt lại nói: “Nếu các người không tin, vậy thì cược một ván, chịu không?”