Rogger dùng đốt ngón tay gõ nhẹ vào vỏ trứng, một âm thanh bức bối đột nhiên vang lên.
Jonathan thốt lên: “Mmột quả trứng lớn như vậy, rốt cuộc là sẽ nở ra một quái vật như thế nào đây?”
“Trước khi chủ nhân của quả trứng quay trở về chúng ta mau chuồn đi thôi!” Rogger không dám nghĩ nhiều nên nhanh chóng đứng dậy rời đi.
Sau khi quay lại cây nấm, cả người anh ta đột nhiên đứng sững tại chỗ.
“Tại sao anh lại không đi nữa?” Jonathan không biết tại sao, đến khi anh ta đứng bên cạnh người bạn đồng hành của mình, anh ta cũng sợ hãi trước tình cảnh trước mắt y như thế.
Chỉ nhìn thấy sau những cây trong khu rừng bị phong hóa còn có nhiều quả trứng khổng lồ đứng sững hơn, chúng dày đặc, có hàng ngàn hàng vạn, đưa mắt nhìn không thấy được điểm cuối cùng!
Khi Pete đi đến, nhìn thấy những quả trứng khổng lồ này, da đầu ông ta đột nhiên tê rần, mồ hôi lạnh trong thoáng chốc đã tuôn ra ướt đẫm quần áo trên lưng ông ta.
Rogger nói: “Đội trưởng, toàn bộ trung tâm của khu rừng bị phong hóa đều là những quả trứng khổng lồ này, tạm thời không tìm thấy bất kỳ quái vật nào. Bây giờ chúng ta nên làm gì đây?”
“Tôi còn có thể làm gì được nữa, mau ra khỏi đây thôi!” Pete lớn tiếng nói.
“Đi đâu?”
“Tiếp tục đi về phía trước!” Pete lúc này thấy không còn chỗ nào để đi nữa, dù sao thì chủ nhân của những quả trứng khổng lồ kia vẫn chưa xuất hiện nên ông ta cứ làm liều, được ăn cả ngã về không mà vượt qua chúng.
“Đội trưởng, như vậy không phải là quá mạo hiểm rồi sao?” Jonathan khổ sở nói: “Lỡ như quái vật quay trở lại, chúng ta không phải là sẽ bị bao vây tiêu diệt sao?”
Ở đây có vô số trứng khổng lồ nên số lượng bố mẹ của chúng chắc cũng phải nhiều đến kinh người, nếu thật sự phát hiện có người lạ đột nhập tổ của mình, vậy thì không phải chúng sẽ nghiền xương cốt những người này thành bụi mới cam lòng hay sao? Thái độ của Pete rất kiên quyết: “Đây là trung tâm của khu rừng bị phong hóa. Có rút lui về hướng nào thì chắc là cũng như vậy, không xê xích nhau nhiều đâu. Không có gì đáng để băn khoản cả, bây giờ lập tức xuất phát!”
“Vâng!”
Jonathan và Rogger nghĩ cũng có lý nên tiếp tục dẫn cả đội tiến về phía trước, may mà giữa những quả trứng khổng lồ vẫn còn một vài khoảng trống nên không đến nỗi không có chỗ để đặt chân.
Phương Dạ phụ trách đi phía sau khi nhìn thấy những quả trứng khổng lồ này liền trợn tròn mắt, anh không khỏi khâm phục lòng dũng cảm của những người này, vậy mà lại dám trực tiếp đi qua tổ của thổ dân?!
“Chú Đạt, chú có nhận ra những quả trứng này là gì không?”
“Không biết, chắc là trứng chim đấy?” Chú Đạt cũng là người mới lần đầu tiên đặt chân lên ốc đảo, đương nhiên không biết nguồn gốc của những quả trứng khổng lồ này.
Một người đàn ông không tham gia chiến đấu có bộ ria mép phía trước đột nhiên nói: “Đánh giá theo hình dáng, đây chắc là trứng của côn trùng.”
“Trứng côn trùng, không lẽ là bọ ngựa sao?” Phương Dạ đột nhiên rung mình, anh nghĩ đến con quái vật mình gặp phải trong phòng thí nghiệm.
Mẹ nó, nếu đây toàn bộ đều là trứng bọ ngựa thì niềm vui không phải là sẽ lớn hơn sao!
Người đàn ông ria mép nói: “Tất nhiên không phải trứng bọ ngựa rồi. Những quả trứng này tương đối mảnh mai, vì vậy tôi nghĩ chắc là kiến đấy.”
Mẹ nó, kiến chắc là còn nguy hiểm hơn bọ ngựa nữa, phải không?
Phương Dạ nghe mà lạnh sống lưng, mặt Chú Đạt cũng tái đi, ở thế giới dưới lòng đất, côn trùng thổ dân thường mạnh hơn các loài khác rất nhiều, hơn nữa những quả trứng này lại rất khủng, vậy thì chắc là những thứ sinh ra chúng ít nhất cũng phải có kích thước cỡ một con bê, chỉ cần nghĩ có một con kiến với kích thước này thôi cũng đã khiến người ta tuyệt vọng rồi!
Chuồn thôi, chuồn thôi!
Hai người không dám dừng lại, nhanh chóng đi theo phía sau đội.
Phương Dạ vừa tăng nhanh tốc vừa hỏi: “Đại ca, anh có phải là nhà sinh vật học không?”
“Ừm.” Người đàn ông ria mép chỉ đáp lại một tiếng, hiển nhiên không có hứng thú tiếp tục tán gẫu nữa.
Pete có vẻ đã đặt cược đúng, cuối cùng cả nhóm cũng vượt qua đống trứng khổng lồ mà không gặp chút nguy hiểm nào, sau khi nhìn thấy đã an toàn, người đàn ông ria mép đột nhiên cúi xuống giả vờ như đang buộc dây giày, nhanh chóng đã bị chú Da và Phương Dạ vượt qua.
Sau khi thấy những người khác đã đi xa, người đàn ông có ria mép chạy lon ton trở lại, mở ba lô ra và bí mật chất hai quả trứng khổng lồ vào bên trong…
“Với hai quả trứng này, giải Nobel năm sau chắc chắn sẽ nằm trong túi của mình rồi, ha ha ha ha ha!”
Người đàn ông ria mép khoác ba lô lên và đuổi theo đội ngũ với vẻ mặt vui mừng.
Sau khi rời khỏi khu rừng bị phong hóa chính là đường lên núi, tuy rằng không dốc lắm nhưng những hòn đá có hình dạng kỳ lạ, cây mọc thành bụi, rất vất vả mới leo lên được, Khương Họa đã kiệt sức đến mức hầu như chỉ để chị gái mình kéo lên mà thôi.
Sau khi lên đến đỉnh núi, dưới chân có một hẻm núi dài, đỉnh của vách đá cao gần một trăm mét và rộng hàng chục mét, sau nhiều lần kiểm tra, Pete và Kim Độ khẳng định đây đúng thật là vị trí được đánh dấu trên bản đồ.
Chú Đạt và Phương Dạ được giao nhiệm vụ chắn gác trên vách núi khá dốc, trong khi những người khác bận rộn khua chiêng gõ mỏ, có người bận dựng trại dừng chân, một số khác thì đốt lửa nấu ăn, còn Pete đã tập hợp những người không tham chiến đấu lại cùng nhau thảo luận và nghiên cứu, không bao lâu sau, các đội viên trong đội dùng dây thừng để để hộ tống người đàn ông ria mép và Khương Họa xuống đáy hẻm núi…
Phương Dạ vô cùng buồn chán hỏi: “Chú Đạt, chú nói xem bọn họ cực khổ khó khăn lắm mới đưa được nhiều chuyên gia như vậy xuống, rốt cuộc là định làm gì vậy? Không chỉ vì muốn bắt vài còn giun đất thôi sao?”
“Nhìn tình hình này, chắc là muốn đối phó với cái gì lớn lắm mới đúng.” Chú Đạt nhàn nhạt nói: “Có nhìn thấy những tên nhóc phía sau Khương Họa còn khiêng theo những cái thùng không? Trong đó có thuốc nổ mạnh, nếu dùng hết thì cho dù có nổ tung nửa hẻm núi bay lên trời chắc là cũng không phải là chuyện khó khăn gì.”
“Cái gì?” Phương Dạ giật mình: “Hóa ra bọn họ đã chôn bom dưới chân chúng ta à?”
Thì ra vừa rồi Khương Họa là đang chỉ định chỗ để chôn, chỉ cần cô ta gật đầu xác nhận, lập tức sẽ có người đào hố chôn bom xuống.
Để một nhà địa chất làm công việc kiểu này liệu có phải là đã quá không biết trọng nhân tài rồi không.
“Giăng ra một cái bẫy lợi hại như vậy, chắc chắn một vụ làm ăn lớn.” Phương Dạ nghi ngờ: “Nhưng nơi này hoang vắng đến nỗi ngay cả một con gián cũng không nhìn thấy. Rốt cuộc là bọn họ muốn đối phó với quái vật gì?”
“Chúng ta cứ yên lặng chờ xem.” Chú Đạt thờ ơ nói: “Bây giờ chú chỉ mong bọn họ có thể nhanh chóng đạt được mục đích, sau đó chúng ta có thể rời khỏi nơi quái quỷ này càng sớm càng tốt.”
Phương Dạ cười hi hi nói: “Chú Đạt, cháu thấy chắc là chú nhớ thím Đạt rồi đúng không?”
“Cháu như vậy không phải đang nói nhảm rồi sao, chú không nhớ bà ấy, chẳng lẽ chú lại đi nhớ cháu à?”
“Cả hai chúng ta đều là đàn ông đàn ang, chú nhớ cháu để làm cái gì…”
Trong hơn một tiếng đồng hồ, người đàn ông ria mép đã lượn vòng tổng cộng ba vị trí trọng yếu trong hẻm núi, còn Khương Họa chịu trách nhiệm bố trí cài bom ở những vị trí này, còn các chuyên gia khác thì bận rộn với những việc khác, bọn họ có sự phân công hợp tác vô cùng rõ ràng. Pete với tư cách là tổng chỉ huy, ông ta chạy ngược chạy xuôi, chỉ vì sợ xảy ra sai sót nào.
Sau khi mọi thứ chuẩn bị xong, ngoại trừ Rogger, những người khác đều trở lại vách núi, sắc mặt Khương Họa tái nhợt ngồi xuống, rõ ràng là sắp kiệt sức rồi.
Sau khi nhận được báo cáo từ đàn em, sắc mặt của ngài Kim Độ có chút khích động, ông ấy gật đầu với Pete.
Pete đứng trên đỉnh vách đá phất cờ hình tam giác màu đỏ, sau khi nhận được tín hiệu, Rogger trong hẻm núi lập tức khởi động một máy phát điện nhỏ chạy bằng dầu diesel bên cạnh, sau đó bỏ nhảy lên đỉnh vách đá bằng dây thừng.
Phương Dạ và chú Đạt lập tức hiểu ra, có vẻ như màn kịch lớn cuối cùng cũng sắp bắt đầu rồi!