Mục lục
Siêu Cấp Shipper - Phương Dạ (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khắp nơi trong bootcamp đều là hòm, lúc này cả bản đồ chỉ còn lại không đến hai mươi người, Phương Dạ chê giết như vậy chưa đủ thỏa mãn, dùng xe scooter chở Ôn Hinh, kiêu căng đi khắp nơi tìm địch.

Sau khi lượn một vòng, số lượng địch Phương Dạ giết chết lại tăng thêm bảy người. Ôn Hinh đi phía sau cũng thừa cơ giết được một tên địch.

Thực ra trình độ PUBG của cô ấy không tệ, ít nhất thì giỏi hơn ba người bọn Mạnh Hổ. Đáng tiếc ở trước mặt một người dị thường như Phương Dạ hoàn toàn không có cơ hội để bắn, tên địch duy nhất này là do đối phương đúng lúc va vào nòng súng.

“Phương Dạ, anh chơi như vậy rất dễ không có bạn.” Ôn Hinh tức giận nói: “Đồng đội chẳng hề có tí trải nghiệm trò chơi nào, ngoài việc thu nhặt hòm thì chẳng có việc gì để làm!”

Mạnh Hổ cười nói: “Tôi thấy chú tư không phải là dễ không có bạn mà là dễ bị khóa tài khoản mới đúng. Cảm giác thao tác của chú ấy còn ghê gớm hơn cả dùng hack. Tôi đoán ít nhất chắc cũng phải có tám mươi người chơi bị giết chết sẽ đi report chú ấy.”

Đàm Dập Minh đoan chính nói: “Đại ca, chú phải tự tin chút, phải là một trăm người chơi sẽ report chú tư mới đúng. Ngoan ngoãn đợi bị kiểm tra đi!”

“Kiểm tra thì kiểm tra, ai sợ ai?” Phương Dạ quay đầu xe, lại bắt đầu đi tuần tra.

Bây giờ mới bắt đầu lượn vòng thứ tư nhưng số người chơi sống sót chỉ còn lại một con số!

Sau một phút, đội hoàn chỉnh cuối cùng đã bị Phương Dạ và Ôn Hinh chặn lại trong một căn phòng nhỏ ở giao lộ.

“Anh em, họ dùng hack để bao vây chúng ta, mọi người cẩn thận, tuyệt đối đừng ló đầu ra!”

“Thằng cha này chắc chắn là dùng hack, những người khác cơ bản đều bị anh ta bắn vào đầu, quá kiêu ngạo!”

“Bây giờ bọn họ dường như chỉ có hai người, người kia chắc không phải hack, nếu chúng ta cùng lên, chắc có thể thắng!”

“Đừng hành động thiếu suy nghĩ, đồng đội của bọn họ chắc chắc vẫn còn nấp ở bên cạnh. Cứ vào vị trí sẵn sàng là được, đừng đi ra!”

Bốn người nấp trong một căn phòng lớn run lẩy bẩy, Phương Dạ lại không có hack xuyên tường, chỉ có thể mượn sự che chắn của công sự và điểm mù của tầm nhìn để từ từ tiếp cận.

Còn Ôn Hinh trên sườn dốc thì luôn dùng khẩu 98k ngắm bắn qua cửa sổ, coi như là yểm trợ một chút cho đồng đội.

Sau khi Phương Dạ mò đến gần cửa sổ, tìm bom xăng ném vào trong phòng.

Phù!

Trên người hai người chơi dựa vào cửa sổ bùng lửa dữ dội, lúc bọn họ đang hoảng loạn muốn đổi một nơi khác để bơm máu thì một quả lựu đạn cài ba giây từ bên ngoài cửa sổ ném vào trong phòng và lăn tròn đến chỗ chân hai người họ.

“Kinh khủng thật!”

Sau khi tiếng nổ lớn vang lên, hai người họ đồng thời quỳ gối trên mặt đất.

“Tôi đã ngã ba lần rồi, mau kéo tôi!”

Một người trong số họ khi nhìn thấy lượng máu lớn đang chảy xuống thì sợ hãi hét toáng lên.

Kẽo kẹt!

Đúng vào lúc hai người khác bắt đầu đỡ dậy, cửa bên hông của căn phòng đột nhiên mở ra, một nòng súng màu đen đang nhắm vào bọn họ.

“Lần này xong đời rồi!”

Bốn người sợ đến mức mất hồn mất vía, dựa vào bản hack của đối phương, tuyệt đối có thể khiến cho tất cả mọi người tim đập thình thịch trong vòng một giây!

Vốn dĩ bọn họ nhắm mắt chờ chết, nhưng đối phương vẫn chậm chạp chưa chịu bắn.

“Không phải là rớt mạng chứ?”

Hai người sống sót sau tai nạn cuối cùng cũng phản ứng lại, cầm súng bắn địch tả tơi.

“Ha ha ha, chúng ta giết chết tên máu mặt rồi!”

“Bản hack này chắc chắn đã bị report quá nhiều rồi, hệ thống bắt chú đăng nhập lại.”

“Vẫn ổn vẫn ổn, lần này có hy vọng PUBG rồi.”

“Mau đỡ anh, mẹ kiếp, sắp chết rồi đây…”

Phương Dạ đang nhìn hộp tin nhắn màu đen trên màn hình của mình với vẻ mặt bất lực.

“Chú ba, chú đúng mồm đen như quạ, hệ thống thực sự kiểm tra này!”

“Liên quan gì đến anh, chú ấy à là ác giả ác báo!” Đàm Dập Minh cười xấu xa nói.

Mạnh Hổ cũng cười trên nỗi đau của người khác hùa theo nói: “Đúng, chú kiêu ngạo như thế, đáng đời!”

Lúc này người chơi trong phòng đã được đỡ dậy, lúc bọn họ đang bơm máu, Ôn Hinh tìm thấy ở phía trước, liên tục ném lựu đạn chưa cài thời gian vào bên trong.

Lúc nãy cô ấy mới nhặt hòm mỏi cả tay, trên người lại đem theo đủ mười một quả lựu đạn. Căn nhà gỗ lập tức chìm vào trong bom đạn, bốn người chơi không còn chỗ nào để trốn, chỉ có thể ngoan ngoãn đóng hòm…

Mạnh Hổ và Đàm Dập Minh chết lặng, bọn họ còn chưa được bắn phát súng nào, sao đã thắng rồi?

“A, cuối cùng cũng được top 1 rồi, xem ra vẫn cứ phải nhờ cậy vào anh mới được!” Lúc Ôn Hinh đang vui vẻ, điện thoại Phương Dạ đột nhiên vang lên.

Anh cầm lên xem, là số của Hồ Phi.

“Chú hai, không phải chú đang ở Thế giới hai người sao? Tìm tôi làm gì?”

“Là Phương Dạ sao, mau… đến cứu Hồ Phi, cậu ấy bị người ta đánh rồi!” Bất ngờ là trong điện thoại vang lên tiếng con gái.

“Cái gì, chú hai bị người ta đánh?” Phương Dạ kêu lên một tiếng, đứng phắt dậy: “Đang ở đâu, ai đánh?”

Viên Lâm khóc nức nở nói: “Ở công viên Trường Hưng, là bọn Nhiếp Kiệt đánh, mọi người mau tới đây đi!”

“Đến ngay đây, hai người cố kiên trì chút.”

Phương Dạ cầm điện thoại, Mạnh Hổ và Đàm Dập Minh cũng đứng dậy.

“Chú tư, chú hai bị ai đánh vậy?”

“Bị thằng khốn nạn Nhiếp Kiệt đánh.” Phương Dạ lạnh nhạt nói: “Đi, chúng ta đi cứu chú hai!”

“Được!”

Ba người đằng đằng sát khí muốn rời đi, Ôn Hinh đột nhiên đứng lên: “Đợi tôi, tôi cũng muốn đi cùng!”

Đàm Dập Minh nhíu mày nói: “Bà chủ Ôn, chúng tôi đi đánh nhau, con gái như cô đi chỉ thêm loạn, chẳng lẽ muốn đi để hét lên giỏi lắm sao?”

“Đừng xem thường, tôi chính là cao thủ Taekwondo!”

“Đừng lãng phí thời gian nữa, cô muốn đi thì nhanh lên.” Phương Dạ khinh thường, cũng chỉ là mấy thằng kém cỏi Nhiếp Kiệt, nhắm mắt cũng có thể hành hạ được bọn chúng.

Công viên Trường Hưng cách quán internet cafe Chiến Hào không quá xa, nếu lái xe thì tầm hơn mười phút.

“Nhiếp Kiệt, thằng khốn nạn, có bản lĩnh thì đánh chết tao đi!”

Ở một góc khuất trong công viên, Hồ Phi đang bị Nhiếp Kiệt và Triệu Hùng đấm đá. Một vài thằng côn đồ thì ngồi ở một bên hút thuốc.

Sau khi gọi điện thoại cầu cứu xong, điện thoại của Viên Lâm bị Chu Kỳ lấy đi mất.

“Thằng kia, mày nói xem, bọn họ rốt cuộc có đến không?” Người đàn ông cầm đầu có khuôn mặt lừa to, dài, ánh mắt hung ác và đáng sợ, trong tay đang nghịch một con dao bướm lạnh lẽo, sáng loáng.

“Miêu Ca yên tâm, mấy thằng này bình thường hay nói về tình nghĩa, nhất định sẽ đến.” Chu Kỳ rút một điếu thuốc tự mình châm lửa cho người đàn ông: “Một lúc nữa, chúng ta không cần ra tay quá nặng, đánh xả giận một chút là được rồi, làm to chuyện quá sợ là khó mà kết thúc.”

Miêu Ca phả khói thuốc, lạnh lùng nói: “Tao, Miêu Ca, làm ăn trên con đường này hơn mười năm rồi, còn cần mày phải dạy làm thế nào sao? Mày nên đi xem xem tiền đã chuẩn bị xong chưa. Một lát nữa nếu như không tiền trả, coi chừng tao đánh luôn cả chúng mày!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK