Cuối thông đạo là một cánh cửa sắt rất dày, một người đàn ông mập hơn một trăm cân đang ngồi trước cửa, trong tay cầm một cái đùi gà chiên béo ngậy, trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh còn có bia và đậu phộng.
Sau khi thấy đám người Từ Lệ đến, ánh mắt người đàn ông mập trực tiếp nheo lại: “Làm cái gì đấy?”
Vẻ mặt Lý Tư Kỳ tươi cười nói: “Anh mập, đây là khách hàng lớn mua thuốc mới, anh Lượng nói muốn gặp bọn họ.”
“Vào cũng được nhưng phải soát người trước!”
Tên mập cười hắc hắc đứng dậy, vươn bàn tay mập mạp bóng loáng dầu về phía Từ Lệ.
“Anh muốn làm gì?” Từ Lệ vừa hoảng sợ vừa tức giận, trực tiếp gạt bàn tay mập mạp kia đi.
Tên mập oán hận nói: “Người đẹp, lục soát người là quy tắc ở đây, đừng cho rằng ông đây thích sờ mó cô, thân thể thì gầy như que củi không có chút thịt nào, tôi còn ngại đây!”
Mã Lê hừ lạnh nói: “Họ Lý kia, cô ấy là chị dâu của tôi đấy, dám làm xằng làm bậy có tin bây giờ tôi đập nát xương anh không hả?”
Lý Tư Kỳ đương nhiên biết võ công cô rất cao, nhanh chóng khuyên giải nói: “Anh mập, giữ thể diện cho tôi chút đi, bọn họ là đàn bà con gái, soát người thì miễn đi, lỡ như việc làm ăn thực sự thất bại, anh Lượng sẽ tức giận lắm đấy!”
Tên mập có chút tiếc hận nói: “Vậy được rồi, soát người có thể miễn nhưng cái tương này phải mở ra xem một cái!”
Phùng Khang gật gật đầu: “Được, không thành vấn đề.”
Anh ta đặt vali mật mã trên bàn rồi mở ra, bên trong là những xấp tiền mặt mới toanh khiến tên mập và Lý Tư Kỳ trợn tròn mắt.
Phùng Khang đắc ý nói: “Xem đủ rồi chứ, đây chỉ tiền đặt cọc mà thôi!”
“Đủ rồi đủ rồi!” Tên mập cúi đầu khom lưng giúp anh ta đóng nắp vali lại, sau đó cầm lấy bộ đàm.
“Mở cửa đi, có khách quý tới.”
“Đã biết!”
Trong cửa sắt truyền đến một giọng nói giòn tan, sau đó cửa chậm rãi mở ra, lại là cửa điều khiển điện tử.
“Ba vị mời vào!”
Đợi sau khi bốn người đi vào trong, cửa sắt lại tự động khép lại, mà tên mập cũng đặt mông ngồi lại trên ghế, tiếp tục đối phó với chiếc đùi gà kia.
Không gian bên trong không lớn lắm, cũng không khác gì phòng hội nghị cả, rõ ràng được sửa sang đơn giản, không thô sơ như bên ngoài.
Phía sau bàn làm việc của ông chủ, một người đàn ông trung niên mặc tây trang, mái tóc được chải chuốt tỉ mỉ đang ngồi hút xì gà, phía sau còn có một cô gái mặc đồ công sở tơ tằm đang giúp ông ta đấm bóp bả vai.
Nếu không xét đến mấy người đàn ông vạm vỡ bên cạnh, thoạt nhìn có chút dáng vẻ của người thành công, nếu không phải biết chi tiết ai sẽ nghĩ người này lại là loại người buôn hàng cấm chứ?
Sau khi nhìn thấy Từ Lệ, khóe miệng Long Lượng khẽ nhếch lên, sau đó chỉ chỉ chiếc ghế trước mặt: “Chị dâu Mã đúng không, mời ngồi.”
Cũng chỉ có một chiếc ghế, Từ Lệ cũng không khách khí trực tiếp ngồi xuống bắt chéo chân.
Long Lượng mỉm cười nói: “Có muốn thử một điếu xì gà không, hôm nay mới được chuyển bằng đường hàng không từ Havana về đấy.”
“Không cần, tôi không quen hút thứ này.”
Vì không thể khí thế yếu đi, Từ Lệ ưu nhã vươn hai ngón tay, ý bảo Phùng Khang đưa cho cô ta một điếu thuốc.
Đáng tiếc Phùng Khang ở phía sau hoàn toàn không để ý tới, khiến cho Từ Lệ ngây ngốc duy trì động tác này mấy giây, cuối cùng không thể nhịn được, chỉ có thể giả vờ ho khan mấy tiếng.
“Khụ khụ!”
Phùng Khang lúc này mới tỉnh ngộ, mồ hôi đầy đầu nhanh chóng rút bao thuốc lá dành cho nữ giới ra, rút một điếu đưa cho Từ lệ, sau đó dùng bật lửa châm thuốc.
“Anh Lượng, chỗ này của anh mặc dù hơi hẻo lạnh một chút, nhưng mà phong thủy cũng không tệ lắm.” Từ Lệ nhẹ nhàng phun một ngụm khỏi: “Nếu xây biệt thự hẳn là bán có lãi lắm đấy.”
Long Lượng mỉm cười: “Chị dâu mã nói đùa rồi, nơi này khỉ ho cò gáy, ngay cả những người thích câu cá cũng không nghĩ đến, nếu thực sự bỏ vốn đầu tư xây biệt thự không phải sẽ lỗ to sao?”
Tín hiệu đã phát ra ngoài rồi, bây giờ chỉ cần kéo dài thời gian, để cho cả đội có thể có thời gian đuổi tới đây, tận diệt hang ổ của anh Lượng, cho nên Từ Lệ chỉ đành lải nhải với ông ta một lúc.
“Nói như vậy thôi nhưng chỉ cần anh làm tốt công tác tuyên truyền, chắc chắn sẽ có không ít người muốn mua đấy. Dù sao người có tiền ở Hoa Hải cũng không phải là ít đâu.”
“Khụ, bán biệt thự sao có thể kiếm tiền nhanh bằng làm ăn buôn bán hiện tại của tôi được, hơn nữa nơi nào là khu bảo vệ chim di trú cũng không có phép mua đất.” Long Lượng nói: “Không nói đến những chuyện này nữa, chúng ta hãy nói đến chuyện thực tế hơn đi, lô hàng mới này, một tháng chị dâu Mã có thể tiêu thụ được bao nhiêu?”
Từ Lệ nhàn nhạt nói: “Bao nhiêu tôi cũng nuốt trôi được, chỉ cần sản lượng và chất lượng hàng hóa của anh không vấn đề gì là ok?”
“Được, làm ăn với chị dâu Mã thật thoải mái, vậy chúng ta tính một vạn viên trước nhé.” Long Lượng cưới híp mắt nói: “Vậy các cô mua hết, tôi cũng không cần đi tìm người mua khác, mọi người đều vui vẻ!”
“Về giá cả…”
“Chị dâu Mã yên tâm, tôi sẽ giảm một chút so với giá cả thương lượng trước đó, dù sao cũng không để các cô chịu lỗ.”
“Được, trong vali này có hai trăm vạn, coi như là tiền đặt cọc của tháng sau!”
“Không thành vấn đề…”
Lúc hai người đang nói chuyện vui vẻ thì một người đàn ông cao lớn đột nhiên vội vã chạy vào, đang chuẩn bị ghé sát tai báo cáo thì Long Lượng tùy tiện nói: “Chị dâu Mã là người một nhà, không cần phải giấu giấu diếm diếm, có rắm nhanh thả.”
Người đàn ông cao lớn nói: “Anh Lượng, có mấy người đã xâm nhập vào khu vực này, bọn họ tới cắm trại thám hiểm, trước đó trong lúc vô tình đã chạm phải cơ quan mở ra mật đạo, cho nên mới…”
“Mẹ nó, đúng là ngớ ngẩn, xung quanh Hoa Hải có nhiều chỗ chơi như vậy, vậy mà cái đám ngu ngốc này lại cố tính chạy đến đảo nhỏ này để thám hiểm!”
“Anh Lượng, vậy phải xử lý đám người kia thế nào?”
“Điều này mà còn phải hỏi nữa sao, xử lý tất cả cho tôi.”
Từ Lệ và Phùng Khang đột nhiên liếc mắt nhìn nhau.
Không hay rồi, không ngờ lại có mấy người vô tội bị chúng bắt được, nên làm gì bây giờ?
Người đàn ông cao lớn xoa xoa tay đáng khinh mỉm cười nói: “Anh Lượng, trong đó có cô gái xinh đẹp, trước khi xử lý có phải nên để cho mấy anh em vui vẻ chút không?”
“Vui cái đầu mày, mẹ nó bớt ở đó mà tinh tr*ng lên não đi!” Long Lượng hung hăng đập vào đầu anh ta một cái: “Nhanh đi xử lý bọn chúng cho tao, nếu xảy ra vấn đề gì, cẩn thận tao cũng xử lý mày luôn đấy!”
“Biết… em biết rồi, anh Lượng!” Người đàn ông cao lớn sắc mặt tái nhợt gật gật đầu.
Từ Lệ hỏi: “Anh Lượng, không biết anh nói xử lý là có ý gì vậy?”
“Đương nhiên là tiễn bọn họ đi đầu thai rồi.” Long Lượng mỉm cười nói: “Sao thế, lẽ nào chị dâu Mã cũng hứng thú với chuyện này sao?”
“Tôi chỉ là có chút tò mò với cách thức làm việc của anh Lượng thôi mà, có thể dẫn tôi đi quan sát một chút được không?”
“Điều này…”
Long Lượng do dự một lúc, vẫn gật đầu đồng ý: “Thực ra cũng không có cái gì đáng xem cả, nhưng nếu chị dâu Mã đã nhắc đến vậy thì đi xem một chút cũng không sao.”
Ông ta đứng dậy, dẫn ba người đến một gian khác trong phòng, chỉ thấy mấy thanh niên nam nữ trẻ tuổi bị trói như bánh chưng, đang run rẩy lui vào trong góc, mà trong phòng đặt mấy chiếc thùng xăng rỗng, bên cạnh còn có mười mấy bao xi măng và một đống cát…