Mặc dù Lý Kiếm dốc hết sức, dùng hết tất cả kỹ xảo của mình, nhưng mười phút sau anh ta vẫn không ghi được điểm nào, thuận lợi thua trận với tỷ số 0:21.
Vương Mẫn xem đến líu lưỡi, một vài người xem ở xung quanh cũng ngẩn người.
Góc độ đánh cầu của Phương Dạ không hề gian trá, nhưng nhịp bước của anh lại biến hoá linh hoạt, tốc độ đánh cầu nhanh như chớp, đợi đến lúc nghe thấy tiếng, trái cầu đã bay qua lưới rồi!
Anh không hề nuốt lời, thật sự không đánh lên mặt Lý Kiếm nữa, mà đánh hết lên người anh ta, ngoại trừ có một cú đánh trúng giữa hai chân, những cú khác anh ta vẫn có thể nhịn được…
Bùm!
Sau khi bị đánh cho thê thảm, sắc mặt Lý Kiếm tái xanh, hai chân mềm nhũn quỳ xuống đất, còn Phương Dạ thì trả vợt lại cho Vương Mẫn.
“Nhớ đánh giá năm sao cho tôi đó, chúc cô có một ngày tốt lành, tạm biệt!”
“Tạm… Tạm biệt…”
Vương Mẫn nhìn cây vợt đã biến dạng trong tay mình, trong lòng có nhiều cảm xúc phức tạp, không nói ra được là cảm giác gì.
“Đinh! Chúc mừng kí chủ đã hoàn thành một lần ship đặc biệt, thưởng một điểm thăng cấp kỹ năng, chỉ cần tự nói trong lòng kỹ năng đã có, thì sẽ tự động hiện ra số điểm cần dùng để thăng cấp!”
Phương Dạ vui vẻ, thì ra kỹ năng của mình còn có thể chủ động thăng cấp à, thật là tốt quá rồi!
Anh ngồi trên xe ba bánh suy nghĩ một lúc, bây giờ những kỹ năng cuộc sống như lái xe, hacker, mở khoá này nọ anh đã đủ dùng rồi, không cần phải lãng phí điểm nữa, thiết thực nhất có lẽ là thông thạo đánh nhau sơ cấp, thuật Giác Khải và nâng cao thể chất cấp trung.
Sau một lúc im lặng suy nghĩ, anh đau lòng phát hiện ra dù là một kỹ năng anh cũng không thăng cấp được, cho dù là thông thạo đánh nhau sơ cấp cũng cần ba điểm, nâng cao thể chất cấp trung cần sáu điểm, còn thuật Giác Khải thì cần tận chín điểm, quả nhiên là kỹ năng càng lợi hại thì cần càng nhiều điểm.
Bây giờ còn có thể nghĩ gì nữa, tiếp tục đi ship thôi.
Tinh thần Phương Dạ đầy năng lượng, lái chiếc xe ba bánh rời đi nhanh như chớp.
Mười phút sau, anh hùng hùng hổ hổ xông vào tiệm trà sữa, suýt nữa đã đụng trúng một nhân viên phục vụ mặc đồng phục JK.
“Xin lỗi, cô không sao chứ?” Phương Dạ ôm lấy vòng eo mảnh mai của đối phương kịp lúc, nói một cách có lỗi.
“Tôi… Tôi không sao.” Đó là một em gái xinh đẹp vừa đến làm không bao lâu, tổng số lần gặp Phương Dạ cũng chẳng có mấy lần, gương mặt vô cùng mịn màng, sau khi đứng vững thì lập tức chạy đi như một con thỏ nhỏ bị dọa sợ.
“Khụ, anh đây cũng đâu phải là thú dữ hay gì, sao lại sợ tôi như vậy?” Phương Dạ tiếc nuối thu lại cánh tay, không thể không nói, cảm giác khi ôm vòng eo mảnh mai mềm mại của em gái kia thật không tệ, cái gọi là không đầy một nắm tay chắc là chỉ như vậy rồi.
Hạ Vi nói với sắc mặt không vui: “Đúng là không phải thú dữ, chỉ là một con sói háo sắc thôi. Không phải tôi đã nói với cậu rồi à, thỏ không ăn cỏ gần hang, đừng có dọa nhân viên của tôi chạy mất!”
“Em giỡn thôi, kiểu người chính trực như em sẽ ăn cỏ sao?” Phương Dạ nói một cách nghiêm túc: “Đúng rồi chị Vi, có còn đơn hàng nào không?”
“Ồ, bình thường cả tuần cậu cũng chẳng đi làm được mấy ngày, sao hôm nay lại đột nhiên tích cực vậy?” Hạ Vi nghi ngờ nói.
Phương Dạ cười xán lạn: “Không phải là do thời gian trước em bận quá sao, nên bây giờ em muốn bù đắp lại nè!”
Hạ Vi nói: “Có thì cũng có, nhưng cách đây hơi xa, vừa rồi tôi còn đang suy nghĩ xem có nên huỷ đơn hay không.”
“Huỷ đơn gì chứ, có xa cỡ nào em cũng đi, ở ngoại ô thành phố em cũng không ngại!” Phương Dạ cười đùa tí tửng nói: “Mau đưa cho em đi, chiếc xe ba bánh của em đã không chờ được rồi!”
Hạ Vi hơi dở khóc dở cười: “Cậu bớt nói lung tung đi, cầm lấy!”
Phương Dạ mở ra nhìn: “Số 244 đường Bình Sơn, mẹ nó, đúng là có hơi xa, nhưng vẫn trong phạm vi em có thể chấp nhận.”
Hạ Vi cầm điện thoại lên, nói: “Cậu mau đi đi, để tôi nói với khách hàng một tiếng.”
“Được.”
Phương Dạ không nghi ngờ gì, cầm lấy hàng rồi tung tăng đi ra ngoài.
“Alo, đây là tiệm trà sữa Vi Mao Bất Lí, hàng của bạn đã được ship đi rồi, khoảng… khoảng một tiếng nữa sẽ giao đến.”
Trong điện thoại truyền đến một giọng nữ khàn khàn: “Cho hỏi người ship là anh trai shipper họ Phương đúng không?”
“Đúng vậy.” Mặc dù Hạ Vi cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng vẫn đáp lại.
“Cảm ơn cô, tạm biệt.”
Thật là bí ẩn…
Hạ Vi nhỏ giọng thì thầm một câu, sau đó bỏ điện thoại xuống.
Không đến hai mươi phút sau, Phương Dạ đã lái chiếc xe ba bánh đến đường Bình Sơn.
Nguồn gốc của đường Bình Sơn đương nhiên là có liên quan đến núi Bình Sơn, gần đó có một ngọn núi có hình dạng giống như bình hoa, cao hơn ba trăm mét, vào thế kỷ trước còn có cầu thang bằng đá có thể đi thẳng lên đỉnh núi, sau này không có ai sửa chữa, nên dần bỏ hoang.
Nơi này thuộc về một góc chết của thành phố Hoa Hải, những người giàu có đều dọn đến nơi khác sống, vì vậy hộ dân ở đây khá ít, ban ngày đừng nói là người, đến cửa hàng mở cửa cũng chẳng có mấy căn.
Phương Dạ lái chiếc xe ba bánh trên đường Bình Sơn, nhìn con đường lạnh lẽo hoang vắng đầy lá cây, anh bất giác rùng mình một cái.
Số 244 là một ngôi nhà ba tầng nằm sâu bên trong nhất của đường Bình Sơn, nó nằm lẻ loi ở đầu bên kia của con đường, đi về phía trước nữa là chân núi Bình Sơn rậm rạp xanh tươi rồi.
“Tại sao nơi này cũng có người ở thế không biết?” Nhìn thấy mảnh tường ngoài sân hơi đổ nát, trong lòng Phương Dạ lầm bầm.
Anh vỗ vỗ lên cánh cửa sắt đã rỉ sét: “Cho hỏi có ai ở nhà không?”
Chỉ vỗ hai cái, cửa sắt đã bị anh mở ra rồi, thì ra cánh cửa không có khoá lại.
Phương Dạ thò đầu đi vào trong, trong sân trồng mấy cây xoài tươi tốt, ở giữa còn đào một cái giếng hình vuông, xung quanh đầy rêu xanh um tùm, chắc là bên trong giếng có chứa nước.
Chưa đi dược hai bước, anh đã bị một hàng bia đá ngay ngắn dưới gốc cây dọa sợ.
Từ nội dung ghi trên tấm bia đá, dưới gốc cây này chôn người của cả một gia đình!
“Này không phải có bệnh à, thế mà lại chôn người chết trong sân của người còn sống, làm anh đây giật cả mình!” Phương Dạ vừa lẩm bẩm rủa vừa đi về phía căn nhà ba tầng, ngẩng đầu nhìn một cái, câu đối tết dán hai bên cửa đã phai màu và nát hết rồi, rõ ràng là đã rất nhiều năm không có ai ở!
Nhưng trên cửa lại không có nhiều bụi bặm lắm, Phương Dạ có hơi không chắc, dứt khoát lấy điện thoại gọi đi.
Sau khi điện thoại kết nối, trên lầu quả nhiên truyền đến tiếng nhạc nho nhỏ, nhưng điều khiến người khác ngạc nhiên là nó lại hơi giống với tiếng nhạc hí khúc chỉ có thể nghe thấy trên tivi!
Sau khi vang lên nửa phút, Phương Dạ cúp điện thoại một cách quyết đoán, sau đó bước lên gõ cửa.
Trên cửa là kiểu khóa chìm kiểu cũ, lần này anh rút kinh nghiệm, vỗ nhẹ hai cái trước, cánh cửa gỗ quả nhiên lạch cạch một tiếng rồi bị đẩy ra.
Bên trong tối đen gần như không có một tia sáng, Phương Dạ đang định cất bước vào, một bóng đen đột nhiên từ trên trời nhảy xuống, nhào về phía mặt anh như tia chớp!