Cường Tử hắt hơi xong, cái xác bỗng chốc bị phun cho mờ cả mặt, ngay cả tên đồng bọn ở gần đó cũng phải hứng chịu lấy một ít.
Tên đồng bọn đen mặt, nhịn không được mà trách móc: “Cậu có thể nhịn một chút được không, mẹ kiếp, phun cả vào trong miệng tôi rồi!”
Cường Tử cười khổ nói: “Cậu cho là tôi muốn thế sao, quả thực là do nhịn không nổi mà!”
Dương Lãng thúc giục nói: “Đừng nói nữa, kéo tiếp đi.”
Cường Tử chỉ có thể ngậm miệng lại, tiếp tục buộc dây thừng và lôi về phía sau, cái xác vừa khô vừa quắt ngay lập tức ngồi dậy bên trong quan tài, bốn mắt nhìn nhau với cậu ta.
Tên đồng bọn im ỉm lùi về sau vài bước, trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý, Phương Dạ lạnh mặt đứng bên cạnh nhìn, phát hiện ra túi quần của cậu ta và Cường Tử đều phồng lên một chút, nếu như không ngoài dự liệu, có lẽ hai người đã lén lút lấy không ít đồ.
Chẳng trách lại phải dùng cách vừa ngu ngốc vừa phiền phức như thế này, thì ra là hai người đã có mưu tính từ trước!
Sau khi cái xác ngồi dậy, Dương Lãng đi lên phía trước kéo tấm khăn lụa ra, sau đó đưa tay ra gõ gõ lên ván của quan tài, quả nhiên có tiếng trống rỗng truyền lại.
Sau khi anh ta gõ hết một lượt nửa cái đáy quan tài, trong lòng đã có suy tính rồi, thế nên anh ta rút một con dao găm ra từ bên sườn, từ từ xiên vào theo kẽ hở, sau đó dùng sức cạy.
Két!
Sau một tiếng vang nhẹ, đáy quan tài bị cạy ra một khe hở nhỏ, Dương Lãng đã có thể cảm nhận được làn gió nhẹ thổi ra từ trong đó, tanh tanh mặn mặn, dường như còn đem theo một luồng hơi ẩm.
“Quả nhiên ở bên dưới trống rỗng.” Anh ta cạy cái khe hở ra thêm một chút, sau đó lấy tay dùng sức bẻ ra một cái lỗ lớn, vừa đủ cho một người lọt qua.
Dương Lãng giơ đèn pin lên chiếu vào đó, chỉ thấy phía dưới cách mặt đất khoảng tầm hơn bốn mét, hơn nữa cũng có lát gạch nền, hình như là tầng dưới của ngôi mộ.
Bạch Như nói: “Đại ca, ở dưới này nói không chừng chính là phòng chính của ngôi mộ, chúng ta có nên xuống dưới xem một chút không?”
“Tất nhiên là có rồi, âm thanh vừa nãy có chút giống Hồng Diệp, nói không chừng cô ấy ở dưới đó đó.”
“Vậy để tôi đi đầu cho.”
“Được.”
Bạch Như nhảy vào trong quan tài, sau đó nhảy xuống dưới theo cái hố kia, sau khi đáp xuống đất thì quan sát xung quanh một lượt, phát hiện dưới này là một không gian còn rộng lớn hơn nữa, phía xa hình như còn có một cái bục phẳng.
Cô ta giơ đèn pin hướng lên trên lắc lắc, ra hiệu phía dưới an toàn, Dương Lãng lập tức nói: “Cường Tử, cậu nghĩ cách cố định cái xác lại một chút, chúng ta đều phải xuống từ lối này.”
“Được, vậy mọi người đi xuống trước đi, tôi sẽ xuống ngay thôi.” Cường Tử bỗng chốc vui mừng khôn xiết, cậu ta vốn còn đang chê mình lấy chưa đủ nhiều, không ngờ rằng đối phương hoàn toàn không để những thứ trong quan tài vào mắt, vậy thì vừa hay hời cho mình rồi!
Dương Lãng không nói gì nữa mà trực tiếp nhảy xuống dưới, tiếp theo đó là Viên Mục và Lão Lỗ, Phương Dạ dùng ánh mắt mang ý vị sâu xa nhìn bọn họ một cái, sau đó cũng biến mất dưới đáy của quan tài.
“Tên nhóc này được lắm, lần này hai chúng ta phát tài rồi!” Tên đồng bọn vui mừng khôn xiết nói: “Cường Tử, đợi đến khi chúng ta lấy được đống của cải này, ít nhất nửa đời sau cũng không phải sầu não nữa rồi, ha ha ha ha ha ha!”
“Xuỵt, tên nhóc nhà cậu nhỏ tiếng chút, giúp tôi cố định cái bánh chưng này đi đã rồi nói.” Cường Tử kéo cả nửa ngày, cảm thấy cổ có chút đau mỏi rồi.
“Được, cậu chờ đó đi.” Tên đồng bọn dùng một cái xà beng cắm vào phía sau đầu xác chết, trên cổ của Cường Tử bất chợt lỏng ra, chính vào lúc cậu ta định cởi dây thừng ra, không biết từ đâu thổi đến một trận gió lạnh, hơn nữa bên tai dường như còn nghe thấy tiếng phụ nữ khóc thút thít!
“Chó má, rốt cuộc là gió từ đâu thế, thổi đến mức da đầu của ông đây muốn phát nổ luôn rồi.” Cường Tử vừa mới lẩm bẩm một câu, đột nhiên phát hiện cái xác trước mặt hình như có chút gì đó không đúng lắm.
Chỉ trong một thời gian ngắn như thế, gương mặt vốn khô khốc không gì sánh được của đối phương lại có thể giống như được thổi phồng lên vậy, trên da còn mọc ra những sợi lông tơ trắng mịn, mà thứ đáng sợ nhất chính là, móng tay trên bàn tay trở nên đen bóng, hơn nữa còn đang từ từ dài ra với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường!
“Mẹ kiếp, cái... Các xác này hình như bị thi biến rồi!”
Mặc dù chưa từng nhìn thấy cái bánh chưng thực thụ, nhưng Cường Tử cũng đã nghe qua không ít tin đồn về bọn chúng, ngay lập tức cảm thấy vô cùng tồi tệ, suýt chút nữa đã sợ đến mức đái ra quần rồi.
“Thi biến gì chứ, cái tên này đã khô quắt đến bộ dạng này rồi, đừng có hù dọa tôi nữa, mau chóng giúp tôi bọc đống của cải này lại đi!” Tên đồng bọn vẫn không lay động, vẫn cúi người tìm kiếm những vật chôn theo.
“Bọc cái gì mà bọc, chạy đi nhanh lên!”
Cường Tử vội vàng cởi dây thừng ra, nhưng sau đó lại lách người nhảy xuống dưới quan tài, chính vào lúc này, trong miệng cái xác đột nhiên phun ra một luồng khí hôi mù màu đen, mùi tanh tưởi nồng nặc trong chốc lát đã bao phủ lấy xung quanh, và kẻ đứng mũi chịu sào chính là tên trộm mộ đang ở trong quan tài.
“Mẹ kiếp, rốt cuộc hôm nay cậu ăn thứ phân chó gì thế, sao lại đánh rắm thối như thế?” Tên trộm mộ bị phun đến xanh cả mặt, nhưng lại không nỡ bỏ châu báu trên tay xuống, ngay cả thời gian bịt mũi cũng không có.
Chính vào lúc cậu ta đang chửi rủa, trên vai đột nhiên có thêm hai bàn tay khô héo đầy đốm xanh!
“Ông đây đang bận, đừng làm loạn!” Tên trộm mộ cho rằng Cường Tử lại đang bày trò, lúc đang định nhún vai đẩy đối phương ra, đột nhiên nhìn thấy bóng lưng quen thuộc nào đó đang hốt hoảng chạy trốn.
“Cường... Cường Tử?”
Tên trộm mộ cuối cùng cũng hiểu ra chủ nhân của bàn tay là ai rồi, cậu ta ngay lập tức cảm thấy lòng lạnh như tro nguội, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt không gì sánh được, ngay một giây sau, bàn tay khô héo đã tóm lấy cổ của cậu ta.
Cái xác há cái miệng thối hoắc của mình ra, hung hăng cắn xuống, sau một tiếng kêu thảm, nửa bên cổ của cậu ta đã bị xé toạc ra, tia máu phun ra vậy mà lại bay cao những hai ba mét!
Người tình cờ quay đầu lại là Cường Tử sau khi nhìn thấy một màn này thì bị dọa sợ đến mức hồn bay phách lạc, vội vàng tăng tốc độ lên thêm vài phần.
Thế nhưng càng vội thì càng loạn, khi chạy ra khỏi ngôi mộ, không chú ý đến bậc thang ở dưới chân, dưới chân cậu ra bỗng trống không, ngay lập tức ngã phịch một cái xuống mặt đất.
Cường Tử rên rỉ, muốn bò dậy tiếp tục chạy trốn, nhưng không ngờ được mắt cá chân lại bị bong gân rồi, chính vào lúc này, cương thi ngửi được mùi của người sống đã buông tên trộm mộ không còn hoàn chỉnh kia ra, sau khi nhảy hai chân ra khỏi quan tài thì cứ nhảy tưng tưng đuổi đến, giống y hệt như cảnh trong phim điện ảnh!
“Cứu mạng với, ai đến cứu tôi với!” Cường Tử vô cùng hối hận, nhưng bây giờ có nói gì cũng vô dụng, chỉ có thể nhịn đau, dùng cách bám vào tường và nhảy lò cò bằng một chân để tiếp tục tháo chạy.
Cũng may là tốc độ chạy của cương thi cũng không tính là nhanh, một người một xác cũng coi như ngang sức ngang tài, Cường Tử dưới sự khích lệ của ý chí sinh tồn thậm chí còn tăng tốc lên một chút, dần dần kéo dài được khoảng cách.
Chính vào lúc cậu ta cho rằng mình có thể chạy thoát được, lối đi phía trước đột nhiên xuất hiện một bóng người đen sì sì!
“Ai... Ai thế?” Cường Tử bị dọa cho một trận, bây giờ cậu ta không dám dừng lại, chỉ có thể vừa chạy vừa cầm đèn pin chiếu qua đó.
Sau khi nhìn rõ chòm râu rậm trên mặt đối phương, Cường Tử suýt chút nữa đã tắt thở ngay tại chỗ.
Có nằm mơ cậu ta cũng không ngờ được, người đến lại có thể là ông trưởng quầy đã chết từ đời nào rồi!