Mục lục
Siêu Cấp Shipper - Phương Dạ (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đội ngũ đi xuyên qua hang động tối tăm dưới lòng đất hệt như một con rắn dài khổng lồ, tất cả mọi người đều không nói chuyện, chỉ dùng đèn ánh sáng lạnh để chiếu sáng, cố gắng không thu hút sự chú ý của lũ sinh vật dưới lòng đất.

Phương Dạ phục chú Đạt sát đất, bởi lẽ trong hang động cứ cách một đoạn lại có một ngã ba, chú Đạt chẳng cần nghĩ ngợi gì đã chọn ngay một hướng mà đi tiếp, giúp đội ngũ không gặp tí cản trở nào.

Nếu đổi lại là anh, chỉ sợ đã lạc đường kêu cứu từ lâu rồi.

Đang đi, một đống thứ gì đó đen thùi lùi đột nhiên xuất hiện phía trước. Phương Dạ định nhắc nhở một câu, nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mặt điềm nhiên như không của chú Đạt, anh bèn thôi không nhắc nữa.

Đến gần mới nhìn ra đây là một số bộ xương người. Điều khiến người ta khó bề tưởng tượng hơn cả là cái xác lại đang khoác trên mình một bộ giáp khóa thời trung cổ, trên mặt đất còn vương vãi vài thanh kiếm dài ngắn khác nhau.

Làm cách nào mà những kẻ từ tận mấy thế kỷ trước này lại đến được đây?

Bạn đầu Phương Dạ định đặt câu hỏi, nhưng cuối cùng anh vẫn nuốt xuống sau khi nhìn thấy Khương Nhan.

Có lẽ vì hoàn cảnh đặc thù dưới lòng đất nên những thanh kiếm này vẫn còn độ bóng, trông rất mới, rất sắc bén. Anh nhặt bừa một thanh đoản kiếm và bao kiếm cùng bộ với nó lên nhét vào ba lô, bụng nghĩ làm vật kỷ niệm sau khi đi ra ngoài cũng ổn phết.

Chú Đạt nhìn thấy động tác của anh nhưng cũng không có ý định ngăn cản, những thanh kiếm này vốn là vật không chủ, ai lấy mà chẳng được?

Mười năm trước, khi ông ấy và anh trai đi khám phá thế giới dưới lòng đất, họ chỉ nhặt vàng bạc hoặc đồ bằng ngọc mang đi, xưa giờ đều chẳng thèm ngó tới vũ khí hay mấy thứ đại loại vậy.

Người đứng giữa đội ngũ – Pete cứ mỗi lần đi qua một ngã rẽ sẽ bí mật dùng dao găm khắc ký hiệu lên trên tường đá, bởi đây là nhiệm vụ ngài Kim Độ đã cố ý dặn dò.

Đi được hơn một giờ, lối đi phía trước đột nhiên rộng rãi sáng sủa hơn hẳn, còn có thể nhìn thấy tia sáng màu vàng nhạt!

“Đến thành cổ rồi đấy, mọi người cẩn thận chút, vào đây rất dễ gặp phải thổ dân!” Chú Đạt nhắc nhở những người phía sau, sau đó cầm súng trường tự động lên.

Đi ra khỏi hang động, một khoảng không gian khổng lồ dưới lòng đất hiện ra trước mặt mọi người, chỉ thấy vô số đầu mũi tên pha lê ánh vàng treo ngược trên đỉnh đầu. Những tia sáng kia do chính chúng phát ra, dù không sáng rõ như ban ngày nhưng cũng đủ để chiếu sáng.

Phóng tầm mắt rộng ra quả nhiên có thể trông thấy một tòa thành cổ im ắng đứng sừng sững nơi xa, chính giữa thành là một kim tự tháp lóng lánh ánh vàng. Có lẽ đây chính là nguồn gốc của cái tên thành Hoàng Kim.

“Xây Kim tự tháp bằng vàng, các cụ ngày xưa cũng tán tận lương tâm quá đi chứ?” Phương Dạ nhìn đến líu cả lưỡi: “Một tòa Kim tự tháp lớn nhường này cần dùng biết bao nhiêu vàng chứ?”

Chú Đạt cười nói: “Thực ra cũng không nhiều lắm, con cứ đến gần là thấy, thực ra chỉ là một lớp lá vàng mỏng dính mà thôi. Hồi đó bọn chú cũng muốn đào vàng, đào xuống mới thấy không đúng lắm. Bên dưới đây chỉ toàn gạch với đá thôi.”

Phương Dạ ngẩn ra: “Vờ lờ, hóa ra người ngày xưa cũng chỉ tốt mã giẻ cùi, làm công trình cũng chỉ được cái mã ngoài thôi à!”

Khương Họa đột nhiên nói: “Mấy người đoán thử xem, người xưa dày công xây dựng một tòa thành lớn như vậy dưới lòng đất rốt cuộc nhằm ý đồ gì?”

Phương Dạ cười nói: “Khéo xây kiểu này để đông ấm hè mát không chừng.”

Khương Họa trừng mắt nhìn anh: “Tôi đang nói nghiêm túc đấy, không đùa đâu.”

Phương Dạ lẩm bẩm: “Thì tôi cũng nói nghiêm túc mà…”

Lúc này, chú Đạt lại ném ra một quả bom cực nặng ký: “Thật lòng mà nói ấy, vẫn chưa nói chắc được tòa thành này có phải là do con người xây dựng hay không.”

“Không phải do con người xây dựng?”

Khương Họa và Phương Dạ lập tức đưa mắt nhìn nhau.

“Lời này của chú không phải không có căn cứ đâu nhé. Vào trong thành rồi các con sẽ hiểu. Đi thôi.” Chú Đạt cười khà khà, dẫn đầu đi về hướng thành cổ.

Hai người đi sau thì thào: “Không phải con người xây, chẳng lẽ là mấy con thằn lằn đó xây hả?”

Khương Họa gật đầu đồng ý: “Rất có thể, chẳng phải bọn chúng cũng đi đứng thẳng sao, có lẽ đã tiến hóa thành sinh vật có trí tuệ rồi.”

Phương Dạ chế nhạo: “Thôi dùm, đi đứng thẳng đã được coi là tiến hóa, nói thế bọn gà nó không chịu đâu!”

Sắc mặt Khương Họa đen sì, tức anh ách nói: “Anh nói thế là già mồm át lẽ phải, gà vốn làm gì có bốn chi.”

“Ai bảo thế, chẳng lẽ cánh gà không được coi là hai chi hả…”

Hai người đang vừa đi vừa tranh cãi thì chú Đạt bỗng nhiên dừng lại, Phương Dạ thoáng cái không chú ý đã suýt nữa đâm đầu vào ông ấy.

“Chú Đạt, sao chú không đi nữa?”

Chú Đạt nói: “Đằng trước có người chết.”

Phương Dạ không cho là đúng, người chết thì có gì mà lấy làm lạ? Dọc đường đi còn thấy ít à?

Có điều, cái loại chuyện như vả mặt ấy mà, đến còn nhanh hơn cả chữ nhanh, anh vừa ngẩng đầu nhìn đã sợ toát cả mồ hôi lạnh.

Chỉ thấy một cái giá gỗ hình chữ X dựng đứng ở đằng trước không xa, treo ngược trên đó là một bộ xác người. Trạng thái khi chết của người nọ cực kỳ kinh khủng, quả thực còn kinh khủng hơn cả lột da lăng trì!

Khương Họa cũng sợ đến run lập cập, nhanh chóng trốn ra sau ba lô của Phương Dạ, đến cả Khương Nhan dày dặn kinh nghiệm cũng hơi tái mặt.

Càng kinh khủng hơn nữa là bên đường không chỉ có một cái giá gỗ như vậy. Chúng cách nhau khoảng từ hai mươi đến ba mươi mét, kéo dài đến tận cổng thành cổ, hơn nữa trên cái khung đó đều treo một xác chết thảm không nỡ nhìn.

Vẻ mặt của những xác chết này cực kỳ hung tợn, nếu đoán không nhầm thì có lẽ bọn họ đã bị tra tấn cho đến chết!

Điều kỳ dị nhất là cái xác đã trải qua quá trình chích máu và ướp xác đơn giản, bây giờ gần như đã bị gió hong khô. Nếu nói đây là do lũ thằn lằn hong thì có hơi khó bề tưởng tượng nổi.

Khương Họa nơm nớp lo sợ nói: “Đây…đây là ai đó đang cảnh báo chúng ta, kẻ nào dám vào thành cổ chắc chắn phải chết không nghi ngờ!”

Lách cách!

Dĩ nhiên chú Đạt không tin mấy chuyện tà ma này, ông ấy rút chốt súng sải bước về phía thành cổ. Phương Dạ theo sát đằng sau, Khương Họa không còn cách nào khác đành phải bịt mắt đi theo, còn Khương Nhan thì cảnh giác đánh giá bốn phía xung quanh.

Trông thấy cảnh tượng thảm thiết như vậy, vẻ mặt mấy đội viên ở phía sau cũng mỗi người mỗi khác, họ không sợ chết, nhưng chẳng ai muốn chết bằng cách tàn nhẫn như vậy cả…

Đây là một tòa thành cổ được xây dựng hoàn toàn bằng đá, cổng thành tuy thô sơ nhưng tường thành lại cao gần năm sáu mét, tạm thời vẫn chưa nhìn ra theo phong cách gì, chỉ cảm thấy nó được xây vô cùng qua loa, trông cực kỳ lởm chởm gồ ghê.

Hai bên thành cổ đều là vực thẳm, đây là lối đi duy nhất đến hồ nước ngầm, thay vì gọi là thành thì gọi là ải càng đúng hơn.

Mọi người đi trên con phố đổ nát, trông thấy những ngôi nhà mái vòm thấp hai bên đường. Nhà không có cửa sổ, chỉ có một cái cửa ra vào hẹp, đến cả Khương Họa dáng người nhỏ con cũng khó vào chứ đừng nói to con như Phương Dạ và chú Đạt.

Phương Dạ nghi hoặc hỏi: “Nhà nhỏ như vậy thì sao mà sống? Chẳng lẽ dân cư trong thành đều là người lùn chắc?”

Chú Đạt nói: “Đây chính là điều khiến chú nghi ngờ, có lẽ thứ sống trong những ngôi nhà này hoàn toàn không phải con người!”

Phương Dạ cũng nghĩ vậy, phong cách kiến trúc trong thành này quá thô, không có chút thẩm mỹ nào, trông có vẻ như hoàn toàn là do làm ẩu làm tả mà ra…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK