Mà vào khoảnh khắc Marco Polo sắp ngã xuống đất, Arthur đột nhiên đến gần nhanh như chớp, chém một nhát thật mạnh lên đầu Lỗ Ban, người chuẩn bị bắn tên lửa ra để thu hoạch đầu người, thanh máu của Lỗ Ban bỗng chốc giảm thấp xuống, mà lá chắn trên người anh ta cũng đang cắt giảm lượng máu vốn đã không còn nhiều.
Lỗ Ban nhìn thấy lượng máu đang tuột nhanh thì vô cùng hoảng loạn, khiến cho tên lửa cũng bị bắn lệch đi, khiến Marco Polo thoát được một kiếp.
Ngón tay Phương Dạ gõ như bay, sau khi tấn công bình thường thì lập tức ra chiêu Thánh Kiếm Phán Quyết + Chém Đầu, ngăn Lỗ Ban hồi máu mà trực tiếp K.O anh ta ngay, tính toán sát thương một cách chính xác đến đáng sợ.
Nhìn thấy Lỗ Ban có lượng máu vẫn trong trạng thái khỏe mạnh bị K.O, lúc này chín người mới phản ứng kịp, Arthur ban đầu vẫn bình thường không biết từ lúc nào đã biến thành nửa thịt nửa không!
Sau khi đưa tiễn Lỗ Ban xuống suối vàng, trước mặt Arthur còn lại bốn nhân vật, một người lá chắn thịt thanh máu vẫn còn đầy, hai người pháp sư còn nửa thanh máu, và một tên thích khách chỉ còn một phần tư máu.
Phương Dạ cười nhạt, giơ thanh kiếm dài xông về phía thích khách, đập cái khiên lên mặt đối phương, mà anh cũng bị kỹ năng đóng băng của đối phương làm cho đứng lại.
Trong tia đá lửa, ngón tay của Arthur dường như hoá thành cái bóng còn sót lại, trước khi bị người khác nhóm lửa, anh dùng tốc độ nhanh nhất để bán đi hai bộ đồ xuất khẩu, đổi thành trang bị tăng khả năng phòng bị và sống sót, lượng máu và khả năng phòng bị bỗng chốc tăng nhanh lên, thao tác cấp thần này khiến cho Thẩm Điềm ngồi bên cạnh nhìn đến ngẩn người.
Nửa giây sau, ít nhất có ba bốn kỹ năng rơi lên người Arthur, mà tên thích khách chỉ còn chút máu không hề bỏ trốn, xoay người phản công lại.
Nhưng bọn họ rất nhanh đã phát hiện ra một vấn đề, sau khi bớt đi sức mạnh phát ra từ Lỗ Ban, hình như bọn họ không thể đánh được đối phương nữa thì phải?
Sau khi bọn họ mất đi một vòng kỹ năng, Marco Polo đã khôi phục một nửa lượng máu nắm lấy cơ hội chớp nháy trong đám người, ra chiêu lớn, tên thích khách chỉ còn lại chút máu bỗng chốc bị K.O, còn hai pháp sư cũng bị quét đến gà bay chó sủa, lượng máu ồ ạt rớt xuống.
Vào lúc Diệp Tô vui mừng hớn hở chuẩn bị thu hoạch đầu người, một bóng người màu đen đột nhiên từ trên trời xuống, chém mạnh một nhát lên người một trong hai pháp sư, sau khi K.O anh ta xong thì lại tấn công bình thường lên pháp sư còn lại, thuận lợi triple kill!
Chung Quỳ cô độc lẻ loi còn lại cũng không thể nào chạy thoát khỏi sự truy sát của hai người, rất nhanh đã ngã xuống nơi cách núi cao không xa, không ngoài dự liệu, cú tấn công cuối cùng lại bị Phương Dạ giành trước, hoàn thành quadra kill!
Chung Quỳ cô độc lẻ loi còn lại cũng không thể nào chạy thoát khỏi sự truy sát của hai người, rất nhanh đã ngã xuống nơi cách núi cao không xa, không ngoài dự liệu, cú tấn công cuối cùng lại bị Phương Dạ giành trước, hoàn thành quadra kill!
Bị một người được hỗ trợ bằng trang bị tăng khả năng phòng bị và sống sót giành mất ba cái đầu, Diệp Tô suýt nữa đã tức đến lệch mũi, mà lúc này đám người Thẩm Điềm cũng lục tục sống lại, thế cục bắt đầu hoàn toàn đảo ngược.
“Tên khốn Phương Dạ này, lúc nãy bán đứng đồng đội thì cũng thôi đi, thế mà còn giành đầu người với tôi?” Diệp Tô tức tối vừa phá huỷ tháp phòng bị của anh, vừa mắng mỏ.
Phương Dạ giả ngốc như không có việc gì: “Bán đứng đồng đội? Lúc nãy có xảy ra chuyện như vậy sao, sao tôi không biết gì hết vậy?”
Diệp Tô không bỏ qua mà nói: “Đừng giả vờ nữa, đây rõ ràng là do anh làm, chị Điềm, chị nói câu công bằng giúp em đi!”
Thẩm Điềm đột nhiên thấy khó xử, về tình về lý, hành vi bán đứng đồng đội vừa rồi của Phương Dạ đúng là đã sai, hơn nữa bởi vì dự đoán chính xác và việc nắm chắc thế cục của anh, với tình hình hai chọi năm mà cũng có thể tiêu diệt kẻ địch, việc đó lại càng không thể bới móc hơn!
Điều đáng để suy nghĩ đó là, hai lần thao tác thay đổi trang bị với tốc độ nhanh như ánh sáng như cấp độ thần, đã hoàn toàn khiến cho kẻ địch ngơ ngác, người này thật sự chỉ là một lính mới chỉ mới chơi nhân vật Arthur thôi sao, sao cô ta cảm thấy đến tuyển thủ chuyên nghiệp cũng không làm ra được thao tác như vậy thế?
Mặc dù Diệp Tô là bạn thân của cô ta, nhưng Phương Dạ chắc chắn là người có công lớn nhất trong việc chuyển bại thành thắng, thực sự cô ta không mắng ra khỏi miệng được…
Thẩm Điềm chỉ đành nói một cách khách quan: “Tiểu Tô, giành lính và bán đứng đồng đội đúng là Phương Dạ sai, nhưng một ADC như em lại không giành nổi đầu người với Arthur chỉ có trang bị bình thường, vậy thì chị không còn gì để nói rồi…”
Sau khi nghe thấy lời này, mặt Diệp Tô lại càng nóng hơn, cô ta chỉ có thể hậm hực ngậm miệng lại.
Nhưng Phương Dạ vẫn tiếp tục đâm thêm một dao: “Ha ha ha ha ha ha, đội trưởng đúng là đội trưởng, mặc dù chơi chẳng ra làm sao, nhưng ít nhất vẫn rất có mắt nhìn, lời nhận xét vừa rồi vô cùng đúng trọng tâm.”
Mặt Thẩm Điềm đột nhiên đầy vạch đen, Phương Dạ nói chuyện thật là khiến người ta tức chết mà, hoàn toàn không lo lắng có đắc tội với đồng đội hay không, một người nói chuyện thẳng đuột như vậy thật sự là vì cua gái nên mới đồng ý chơi game với cô ta sao?
Sau khi thế trận đảo ngược, mặc dù đối phương có đứng lên phản kháng, nhưng vẫn không chịu được sự tấn công điên cuồng của bốn người Thẩm Điềm, hơn nữa tên Phương Dạ này lại vừa cứng vừa trơn y như hòn đá cuội trong phòng tắm, là một tên khơi gợi nên động cơ chiến đấu và là người khuấy đục danh xứng với thực, cứ luôn khiến cho bên kia khổ không chịu nổi, vì vậy đối thủ rất nhanh đã hoàn toàn sụp đổ…
“Ồ yeah, chúng ta thắng rồi!” Thẩm Điềm vô cùng kích động, cô ta khó kiềm chế mà ôm người bên cạnh cắn mạnh một cái, sau khi buông ra, trên mặt Phương Dạ vẫn đang ngơ ngác, còn những hành khách nam khác thì nhìn đến trợn mắt há mồm, trong lòng đầy sự ngưỡng mộ và ghen ghét.
Chuyện gì thế này, lúc nãy người đẹp còn chẳng tỏ sắc mặt tốt với tên nhóc này, sao nhanh như vậy đã chủ động hôn rồi, chẳng lẽ trên mặt anh có hoa sao?
Một hai người trong số đó lại càng hối hận đến đập ngực giậm chân, sớm biết người đẹp này dễ dàng bị dụ như vậy, lúc nãy khi lên xe bọn họ nên mặt dày ngồi xuống cho rồi…
Phương Dạ cười khổ nói: “Người đẹp, lúc nãy tôi đã nói rồi, tôi không phải là một người dễ dãi, sao cô không thể khống chế cảm xúc của mình một chút vậy, mặc dù tôi có vẻ ngoài rất ưa nhìn, nhưng chuyện gì cũng phải tiến hành theo tuần tự chứ…”
“Dừng dừng dừng, lúc nãy xem như là lỗi của tôi, tôi xin lỗi được chưa?” Thẩm Điềm cũng không hiểu tên này tại sao lại tự tin như vậy, mau chóng ngăn anh lại.
Trong phòng hẹn đánh, Diệp Tô cười trên nỗi đau của người khác, nói: “Có chơi có chịu, bây giờ là hai chọi một, các người nên thực hiện theo cá cược mà giải tán đội được chưa, còn đợi gì nữa?”
“Tôi không phục!” Đội trưởng bên đối diện bất bình nói: “Tôi yêu cầu đấu thêm một trận, lấy một trăm ngàn tệ làm tiền đặt cược!”
“Ý anh là sao?” Diệp Tô hỏi.
Đội trưởng giải thích: “Nếu mấy người thắng, tôi không chỉ giải tán đội của mình, mà còn thua một trăm ngàn cho các người. Nếu các người thua, vậy tôi sẽ không cần phải giải tán nữa, hiểu chưa?”
“Trời ơi, một trăm ngàn đó, vậy không phải mỗi người có thể được chia hai mươi ngàn sao?” Một em gái kinh ngạc kêu lên.
Cô ta chỉ là một sinh viên đại học mà thôi, hai mươi ngàn đúng là có thể xem như giá trên trời rồi.
Đội trưởng lạnh lùng hừ một tiếng: “Thế nào, rốt cuộc các người có dám hay không?”
Rõ ràng Diệp Tô cũng động lòng với một trăm ngàn của đối phương, cô ta hỏi trong kênh: “Chị Điềm, chị cảm thấy thế nào?”
Thẩm Điềm cũng đang do dự, Phương Dạ đã cười nói: “Còn có thể thế nào nữa, có tên ngốc vội đưa tiền cho chúng ta tiêu, đương nhiên là phải chấp nhận rồi. Mặc dù một trăm ngàn có hơi ít một chút, nhưng nếu chỉ là cá cược trong game thì cũng tạm được.”
“Được, vậy anh đồng ý?” Thẩm Điềm cố tình nhìn vào mắt anh, nói.
Phương Dạ vỗ ngực nói một cách khoe mẽ: “Đồng ý đi, có Arthur tôi đây, cứ chơi đi!”
“Được.”
Sau khi đồng ý vụ cá cược, hai bên rất nhanh đã bước vào giai đoạn giai đoạn chặn đối thủ chọn nhân vật, vào lúc này, đối phương làm ra một thao tác rất ngu ngốc.
Bởi vì lúc nãy bị Phương Dạ đánh cho sợ, đầu tiên bọn họ đã chặn mất nhân vật Arthur…