Phương Dạ vểnh tai lắng nghe hồi lâu, cuối cùng cũng hiểu được đại khái tình hình, hóa ra hôm nay Dương Lâm bị cha mẹ cô ta bắt đi coi mắt, chẳng trách dáng vẻ trông lại miễn cưỡng đến thế, nếu đổi lại là anh, đoán chừng anh cũng sẽ như thế.
Đã là thời đại nào rồi mà còn giở cái trò đính hôn từ tấm bé. Cha Dương và mẹ Dương này ăn mặc trông rất thời thương nhưng không ngờ lại cổ hủ đến thế.
Dương Lâm không cãi lại được cha mẹ nên cuối cùng cũng bước vào nhà hàng Saint, lúc này nữ chủ tiệm với vẻ mặt vô cùng thoải mái cũng đã quay lại, thấy Phương Dạ đang chăm chăm nhìn về phía đối diện nên trêu chọc: “Cậu em trai đừng nhìn nữa, một người phụ nữ có thể đi vào một nơi như thế để tiêu xài không phù hợp với cậu đâu.”
Phương Dạ ngượng ngùng cười cười: “Tôi chỉ là tùy tiện nhìn vậy thôi.”
“Tùy tiện nhìn thôi, còn nhìn chằm chằm nữa, e rằng sẽ rớt nước mắt ra mất thôi.” Nữ chủ cửa hàng cười nói: “Chị đây cũng đã là người từng trải, nhìn thoáng qua là biết, chắc chắn cậu biết cô gái đó?”
Phương Dạ có chút bái phục: “Lợi hại, làm sao chị nhìn ra?”
“Chuyện này thì có gì là khó, chỉ cần nhìn mắt là có thể biết được ngay. Nếu tôi đoán không lầm, khoảng bảy tám phần cậu là... của cô ta.” Nữ nhân viên bán hàng cố ý kéo dài giọng.
“Cái gì của cô ấy?”
“Ba chữ thôi, lốp dự phòng!” Nữ nhân bán hàng đắc ý nói: “Thế nào hả, chị đây lợi hại chứ?
“Lợi hại, chỉ còn cách đáp án đúng khoảng chục con đường nữa thôi.” Phương Dạ dở khóc dở cười nói.
“Cái gì, cậu nói tôi đoán sai rồi à?” Nữ chủ cửa hàng lúc này không vui. “Không thể nào, tôi nổi tiếng là hỏa nhãn kim tinh đấy, làm sao có thể đoán sai, cậu hẳn là lốp dự phòng!”
“Trời đất chứng giám tôi thật sự không phải.”
“Không phải là lốp dự phòng sao?” Một tia sáng chợt lóe lên trong đầu nữ nhân chủ cửa hàng: “Tôi hiểu rồi, hóa ra cậu còn không có tư cách làm lốp dự phòng của người ta nữa. bây giờ cùng lắm chỉ là một cái đòn bẩy nâng xe mà thôi, lần này chuẩn xác không sai rồi chứ? “
Phương Dạ mặt đần ra.
Đòn bẩy?
Ông đây quất cô còn được nữa là...
Vừa lúc anh đang chán nản vô cùng, Dương Lâm cũng đang rất phiền muộn.
Trong phòng riêng được trang trí sang trọng và cổ điển, cô ta gặp được người đã đính ước với mình từ nhỏ nhưng chưa từng gặp mặt.
Tiêu Tuấn hơn cô ta sáu tuổi, năm nay anh ta đã gần ba mươi tuổi, mặc một bộ đồ tây Armani màu trắng, đeo một cặp kính dây vàng trên sống mũi, trên tay là một chiếc đồng hồ Patek Philippe. Đôi mắt có hơi sưng húp, rõ ràng là anh ta thức trắng đêm qua, anh ta trông cũng không đẹp trai, đường nét khuôn mặt kết hợp lại với nhau chỉ có thể miễn cưỡng nói là có thể nhìn mà thôi.
Cha Tiêu cũng mặc một bộ đồ của thương hiệu nổi tiếng, còn mẹ Tiêu phủ đầy trang sức vàng ngọc từ đầu đến chân không ít hơn mười món, bắt mắt nhất là vòng cổ kim cương và nhẫn ngọc màu xanh trên ngón tay của bà ta, nếu như tất cả đều là hàng thật thì ít nhất trị giá phải hơn một triệu nhân dân tệ.
Có câu người so với người, thật khiến người ta tức chết, nếu so sánh cha Dương và mẹ Dương, những người cũng đang ăn mặc cũng không tồi, ngay lập tức bị đè bẹp, còn Dương Lâm lại càng bị nghiền nát đến một mảnh vụn cũng không còn.
“Mọi người tới rồi à, mời ngồi!” Cha Tiêu nhiệt liệt chào hỏi, mẹ Tiêu ngồi ở chỗ đó bất động, chỉ là dùng khóe mắt quét qua ba người bọn họ bọn họ, khóe miệng hiện lên một chút khinh thường.
Ánh mắt Tiêu Tuấn không hề rời khỏi cơ thể Dương Lâm, ấn tượng đầu tiên đối phương đối với anh ta không tốt, nhưng sau khi quan sát kỹ hơn, anh ta có thể tìm ra rất nhiều manh mối!
Dương Lâm có làn da trắng, dáng người mảnh mai, mặc dù hầu hết các đường nét trên khuôn mặt đều bị che bởi cặp kính gọng đen nhưng có thể thấy cô ta thực sự rất xinh xắn, cho dù không trang điểm thì cũng là một người đẹp hàng thật giá thật, hơn nữa lông mày lá liễu của cô ta thanh thoát nhưng không hề thưa thớt, chắc cũng phải là một bông hoa tuyệt sắc. Sau khi nhận ra điều này, đôi mắt của Tiêu Tuấn trở nên nóng bỏng hơn. Anh ta đã thầm hạ quyết tâm thầm kín, người phụ nữ xinh đẹp nghìn năm khó gặp này, cho dù không kết hôn thì cũng không thể dễ dàng bỏ lỡ được!
Sau khi cả nhà ngồi xuống, Cha Tiêu mỉm cười và nói: “Anh Dương, nhà hàng Saint này là nhà hàng đồ Tây ngon nhất ở Hoa Hải. Chắc là anh ăn được đúng không?”
Cha Dương trả lời: “Ăn thì ăn được, nhưng lại khiến mọi người phải lãng phí quá. Tôi nghe nói giá dùng bữa ở đây không hề rẻ”.
Mẹ Tiêu vẫn luôn im lặng không lên tiếng, đột nhiên nói một câu: “Mọi người cứ yên tâm đi, với tài chính của nhà họ Tiêu chúng tôi, mỗi ngày ăn ở đây cũng không thành vấn đề.”
Vẻ mặt lạnh lùng của đối phương, lời nói có ẩn chứa gai góc, lập tức khiến cho cha Dương và mẹ Dương trong lòng có chút khó chịu, trong khi Dương Lâm lại có chút vui mừng không giải thích được.
Xem ra đôi phương cũng không quá coi trong gia đình mình, vậy thì cái chuyện đính ước từ nhỏ bị tan vỡ cũng là chuyện hợp tình hợp lý mà thôi!
Cha Tiêu có vẻ hơi sợ vợ nên chỉ biết ngượng ngùng cười: “Ăn được là tốt rồi, bây giờ chúng ta gọi món đi nhé.”
Nhân viên phục vụ đã chờ sẵn ở bên cạnh ngay lập tức lấy thực đơn và đưa cho mọi người một bản.
Ngay lúc ba người đang xem thực đơn, mẹ Tiêu đột nhiên nói: “Đừng phiền phức như vậy, món đắt nhất ở đây không phải là suất hoàng gia sao, lấy sáu phần là đủ rồi, để không lãng phí thời gian.”
Vẻ mặt của cha Dương và mẹ Dương đột nhiên đông cứng lại, còn Dương Lâm cũng bắt đầu cảm thấy phản cảm với bà ta.
Mặc dù người phụ nữ này ăn mặc như một quý bà quyền quý, nhưng vẻ mặt lại vênh váo hung hăng, có vẻ như rất khinh thường khi phải đi ăn cùng ba người bình thường, vì sợ hạ thấp thân phận của bản thân.
Gọi món xong, nhân viên phục vụ lại hỏi: “Xin hỏi có cần gì nữa không ạ?”
Mẹ Tiêu nhàn nhạt nói: “Cho tôi một chai rượu vang đỏ đắt nhất trong nhà hàng và một chai sâm panh y như thế, rồi cho mỗi người thêm một suất trứng cá muối.”
“Được ạ, xin chờ một chút.”
Nhà hàng Saint vốn là nơi tụ tập của những người giàu có, nhân viên phục vụ cũng không hề kinh ngạc trước sự hào phóng của abf ta, nhanh chóng cúi đầu rời đi.
Cha Tiêu thì thầm với vợ: “Em yêu à, loại rượu vang đỏ đắt nhất ở đây có giá hơn hai trăm nghìn nhân dân tệ đấy, liệu có quá xa xỉ rồi không?”
“Ông có ý kiến à, chê đắt sao?” Mẹ Tiêu liếc ông ta một cái.
“Không, không, không, tôi không có cái ý đó.” Cha Tiêu bị ánh mắt đó làm cho lạnh cả sống lưng, nhanh chóng giải thích.
Nhìn bề ngoài ông ta có vẻ nở mày nở mày, nhưng thực ra cũng chỉ là con rể đến ở nhà vợ, làm sao dám cãi lời vợ cho được.
“Nếu không có ý đó thì cứ ngoan ngoãn ngồi ở đây cho tôi, đừng có mà léo nhéo nữa. Không nói chuyện cũng không ai nghĩ ông bị câm đâu.”
“Đúng đúng đúng…”
Cha Tiêu nhanh chóng ngồi xuống, ngoan ngoãn như một con chim cút.
Cảnh tượng này lọt vào mắt ba người nhà họ Dương, bọn họ lập tức đại khái hiểu được hoàn cảnh của nhà họ Tiêu, hóa ra mẹ Tiêu mới là chủ nhà thật sự!
Mẹ Tiêu hướng mắt nhìn về phía Dương Lâm, nhìn thấy chiếc váy “retro” trên người cô, lông mày lại càng nhíu chặt hơn.
“Đây là đối tượng đã đính hôn từ nhỏ với con trai tôi đúng chứ. Tôi muốn hỏi một chút, năm nay cô đã bao nhiêu tuổi rồi?”
Cha Dương tươi cười nói: “Tiểu Lâm năm nay hai mươi hai tuổi, là tuổi hổ.”
“Ồ, nhỏ hơn cục cưng sáu tuổi, không thể nhìn ta đấy, hóa ra là một cô gái tuổi hổ à?” Khóe miệng Mẹ Tiêu hơi nhếch lên: “Căn cơ không tệ, nhưng đáng tiếc bộ váy này gây sốc quá, nó tạo cho người ta ấn tượng như một cô gái quê mùa, rất không ổn. “
Trong lòng Dương Lâm thầm tự giễu, thật xin lỗi, sở dĩ tôi ăn mặc xấu là muốn đạt được hiểu quả này đấy!