Thấy Tiết Kim Liên có vẻ dao động Trương Xuân Kiều vội vàng tranh thủ thời cơ: “Kim Liên, cháu trai lớn của tôi tuổi trẻ lại giàu có hơn nữa còn có hiếu, có rất nhiều cô gái theo đuổi nó, bà hãy nghiêm túc suy nghĩ nếu không để vuột mất cơ hội này sẽ không có lần thứ hai đâu.”
Tiết Kim Liên bất lực chỉ đánh nói: “Được, thế lát nữa tôi sẽ bàn bạc lại với con gái.”
Trương Xuân Kiều mỉm cười nói: “Đúng đúng đúng, mau bàn bạc đi, không phải con gái bà cũng học ở đại học ở Hoa Hải sao, nếu như đồng ý thì lát nữa bảo nó cùng đến ăn một bữa cơm rồi gặp mặt?”
“Được, thế để tôi gọi điện thoại cho nó.”
Trương Triều Nam nghe đến mơ hồ, anh ta không nhịn được nhỏ giọng hỏi: “Cô, con gái của dì Tiết thực sự tốt như cô nói sao?”
Trương Xuân Kiều trợn mắt: “Còn cần phải nói sao, năm ngoái không phải cô đã gửi ảnh cho cháu rồi sao?”
“Cái năm ngoái đó hả?” Trương Triều Nam hồi nhớ lại: “Xinh đẹp đến mức khó tin, hơn nữa cười lên trông rất ngọt ngào, chắc là dùng app chụp ảnh.”
Trương Xuân Kiều nói: “Chắc chắn không dùng app bởi vì đó là do cô tự tay chụp mà.”
“Thật sao?” Khuôn mặt Trương Triều Nam tràn đầy vui mừng, nếu không dùng app thì con gái Tiết Kim Liên đúng là trông xinh thật hơn nữa dáng người làn da cũng rất đẹp, chắc chắn là cực phẩm.
Cho dù không thể làm vợ thì kết thêm bạn cũng là chuyện tốt...
Sau khi mấy người lên xe, chiếc hai chiếc Mercedes-Benz chở bọn họ thẳng đến khách sạn Thụy Hào, vì phòng ở của bọn họ đã được đặt trước, nên bọn họ cũng có thể ăn tối ở đó.
Trên đường, Tiết Kim Liên không hề nuốt lời, quả nhiên bà ta đã gọi cho con gái mình.
Thẩm Điềm đang ngồi nói chuyện vui vẻ với Phương Dạ thì đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, cô ta nói xin lỗi rồi cầm lên xem, hóa ra là mẹ gọi đến.
“Mẹ ơi, mẹ tìm con có việc gì không?”
“Sao, có việc mới có thể tìm con sao?”
“Đương nhiên không phải vậy ạ.” Thẩm Điềm cười khổ nói: “Mẹ, tính của mẹ con còn không biết sao, có chuyện gì mẹ cứ nói thẳng ra là được.”
“Con bé láu lỉnh này, xem ra mẹ không giấu được con.” Tiết Kim Liên mỉm cười nói: “Là thế này, mẹ và mấy người bạn cùng lớp cũ đến Hoa Hải chơi, tối nay con có thời gian không, nhanh đến ăn với mẹ một bữa cơm rồi tiện thể giới thiệu một anh chàng đẹp trai cho con làm quen.”
“Giới thiệu một anh đẹp trai cho con?” Thẩm Điềm trừng lớn hai mắt nói: “Mẹ, mẹ muốn làm cái gì vậy?”
“Con đừng có lo, lát nữa mẹ gửi địa chỉ cho con, con bắt xe thẳng tới đây là được.”
“Nhưng bây giờ con vẫn đang trên xe buýt còn cách Hoa Hải một đoạn đường nữa cơ.”
“Trên xe buýt?” Giọng Tiết Kim Liên cao hơn quãng tám: “Chuyện này là sao, con đi đâu?”
“Chẳng phải trước đó con đã nói với mẹ rồi sao, con đi thành phố Lăng Tây du lịch ba ngày, hôm nay mới quay về.”
Tiết Kim Liên bỗng nhiên nhớ ra: “À đúng, suýt nữa thì mẹ quên mất, thế mấy giờ thì con có thể về đến Hoa Hải?”
Thẩm Điềm nhìn thời gian rồi nói: “Sắp rồi, chắc tầm khoảng nửa tiếng nữa.”
“Được, thế mẹ gửi địa chỉ cho con trước, sau khi đến Hoa Hải lập tức đến đây ngay nghe không?”
“Được rồi mẹ, con sẽ đến.”
Sau khi cúp máy Phương Dạ mỉm cười hỏi: “Sao thế, mẹ cô gọi điện kiểm tra à?”
Thẩm Điềm bất lực nói: “Còn ghê hơn kiểm tra gấp mười lần ấy, có vẻ bà ấy định bảo tôi đi xem mắt.”
Phương Dạ tò mò hỏi: “Cô cũng mới tầm năm nhất năm hai thôi, mới ít tuổi vậy đã đi xem mắt, mẹ cô nóng lòng muốn ẵm cháu ngoại rồi ư?”
“Ai mà biết được, bà ấy cứ thay đổi suy nghĩ xoành xoạch, bao nhiêu năm trời tôi đã quen rồi.” Thẩm Điềm tỏ vẻ rầu rĩ: “Giờ đã là thời đại nào rồi mà bảo tôi đi xem mắt với một người con trai mà mình còn chưa gặp lần nào, nghĩ thôi đã thấy ngượng ngùng rồi.”
Phương Dạ mặt dày nói: “Yên tâm đi, chỉ cần đối phương đẹp trai là hết ngượng ngùng ngay, ví dụ như giống như tôi chẳng hạn, cô xem hôm nay cũng là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau nhưng chẳng phải cũng đã nói chuyện rất rôm rả sao?”
“Thôi đi, tôi không phải là kiểu người yêu vẻ bề ngoài đâu, tôi thích người con trai có nội hàm.”
Phương Dạ nói một cách đứng đắn: “Cô đúng là rất có mắt nhìn, tôi chẳng có gì ngoài đẹp trai với có chút tiền, nội hàm thì cứ phải gọi là thâm sâu khó đoán.”
Thẩm Điềm bị chọc cười không nhịn nổi nói: “Tôi thấy anh là mặt dày đến mức khó đoán thì có?”
“Nói đúng ra thì thực ra da mặt cũng là một bộ phận quan trọng để cấu thành nội hàm!”
“Nói vớ vẩn!” Thẩm Điềm mỉm cười mắng mỏ: “Anh đúng là kiểu người hay nói xàm hơn nữa toàn làm ra vẻ ăn không nói có.”
“Gì mà nói xàm, tôi nói có cơ sở hoa học hẳn hoi đấy!” Phương Dạ nói một cách nghiêm túc: “Cô thử nghĩ xem, nếu như một người có da mặt mỏng thì trong lòng nghĩ gì đều sẽ thể hiện hết trên mặt, thế thì còn nội hàm cái quần què gì nữa?”
“Giải thích như vậy vẫn thấy hơi phi lý.” Thẩm Điềm giả vờ gật đầu: “À, anh làm việc ở quán trà sữa Vi Miêu Bất Lý ở khu thương mại Kim Đỉnh hả, thật không vậy?”
“Chuẩn không cần chỉnh!”
“Vậy được, có cơ hội thì tôi sẽ đến chơi với anh, Tiểu Tô thích nhất là uống trà sữa, tôi có thể giới thiệu cho anh làm quen!” Thẩm Điềm đột nhiên chớp chớp mắt: “Cô ấy là hoa khôi trường tôi, nổi tiếng với giọng nói hay vòng eo mềm mại khó ai sánh bằng, cố lên, tôi rất có lòng tin ở anh.”
Phương Dạ khoát tay: “Tính sau đi, hình như cô ấy có thành kiến với tôi vả lại tôi cũng chẳng thích mấy cô gái hung dữ.”
“Anh nhầm rồi, cô ấy không hung dữ đâu, sau khi gặp mặt anh sẽ biết cô ấy dịu dàng như thế nào.”
Phương Dạ trêu chọc: “Có dịu dàng bằng cô không?”
“Đương nhiên rồi.” Thẩm Điềm đỏ mặt vội vàng chuyển đề tài: “À phải rồi, lát nữa sau khi xuống xe anh về thẳng nhà luôn à?”
Phương Dạ nói: “Chắc thế, cô phải đi đâu xem mắt, nếu như tiện đường chúng ta có thể ngồi chung xe taxi.”
“Để tôi xem đã.” Thẩm Điềm cúi đầu nhìn điện thoại, trên màn hình là địa chỉ Tiết Kim Liên gửi cho cô ta: “Là nhà hàng Trung Quốc ở khách sạn Thụy Hào.”
“Thế thì vừa hay thuận đường.” Phương Dạ cười nói: “Xem ra chúng ta lại ở cùng nhau thêm một lúc nữa, nếu như có thể thì đến lúc đó tôi có thể đi vào nhìn lén đối tượng xem mắt của cô không?”
Thẩm Điềm nghi hoặc hỏi: “Anh nhìn lén làm gì?”
“Xem thử xem anh ta có đẹp trai bằng tôi không?”
“Tùy anh.” Thẩm Điềm khó chịu nói: “Nhưng phải nhắc nhở anh một chút, nếu như bị mẹ tôi phát hiện thì anh tự đi mà chịu trận nhé.”
“Ha ha ha, đùa cô thôi, tôi giống mấy người hay buôn chuyện sao?” Phương Dạ cười nói: “Mà này, điện thoại của tôi sạc thế nào rồi?”
“Gần đầy pin rồi, đưa anh.”
Thẩm Điềm rút đầu sạc rồi đưa điện thoại cho Phương Dạ...
Không lâu sau, hai chiếc Mercedes-Benz lần lượt đến khách sạn Thụy Hào, hai nhân viên đứng cửa chạy tới mở cửa xe.
Sau khi xuống xe Phạm Ngọc Lan kinh ngạc thốt lên: “Khách sạn này đẹp quá, bữa cơm này phải tiêu tốn mất bao nhiêu tiền đây?”
“Đây là khách sạn năm sao, tiêu nhiều tiền thì có làm sao, bà chỉ cần thoải mái ăn căng bụng là được, dù sao thì cũng không cần con trai bà trả tiền.” Một bà cô cười khẩy nói...