Mục lục
Siêu Cấp Shipper - Phương Dạ (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trơ mắt nhìn quái vật bỏ trốn mất dạng, Hồng Diệp lập tức bực bội giậm chân: “Tiểu Dạ Tử, sao anh không ngăn cản nó?”

“Sao tôi biết nó lại nhanh như vậy chứ, hơn nữa vừa thấy không ổn một cái là chuồn ngay, làm gì có thời gian kịp làm gì đâu?” Phương Dạ hết sức ấm ức: “Hơn nữa đèn của cô rõ chói mắt, mắt tôi đến giờ vẫn đang chói đây này.”

“Đó là bút cường quang dùng một lần, đương nhiên uy lực không thể coi thường rồi.” Hồng Diệp chống hông nói: “Anh nói như vậy ý là trách nhiệm để quái vật xổng mất là do tôi phải không?”

“Đâu có, cô là tổ trưởng, tôi chỉ là lính tốt thôi mà.” Phương Dạ nói châm biếm: “Phải rồi, ban nãy rốt cuộc xảy ra chuyện gì trong toilet vậy? Cô hét lên thảm thiết như vậy làm tôi tưởng quái vật tấn công cô.”

Hồng Diệp đỏ mặt, vừa rồi cô ta bị giật mình vì một con chuột đột nhiên lao ra nên mới hét lên…

Đương nhiên cô ta không thể nói loại tai nạn xấu hổ này cho Phương Dạ biết, đành phải nói hàm hồ: “Anh đừng quan tâm nhiều vậy làm gì. Phải rồi, chúng ta làm ầm ĩ như vậy, sao không thấy hội trưởng Tạ đi ra?”

“Không biết.” Phương Dạ cũng cảm thấy có gì đó không đúng, anh nhanh chân chạy tới phòng sách, Hồng Diệp vội vàng đuổi theo.

Vào tới nơi thì thấy trong phòng sách không có một cái, chẳng biết cửa sổ đã bị mở ra từ lúc nào, rèm cửa bẩn thỉu đang đong đưa theo gió kêu phần phật.

“Anh xem kìa!” Hồng Diệp đột nhiên chỉ vào máy vi tính, Phương Dạ quay đầu lại nhìn thì thấy trên đó có ba vết cào rõ mồn một, bên cạnh có không ít mảnh gỗ vụn, rõ ràng là mới vừa có.

“Xong rồi, không phải hội trưởng Tạ bị mèo mặt người tha đi rồi chứ?”

“Nếu xét về hình thể thì một con mèo như vậy chắc chắn không tha nổi một người sống nặng hơn nửa tạ, có điều không thể xét mèo mặt người theo lẽ thường, có khi anh đúng đó.” Không ngờ Hồng Diệp lại đồng ý quan điểm của anh.

Phương Dạ thở dài nói: “Hội trưởng Tạ cũng thật là, ít nhiều gì cũng phải kêu cứu một tiếng chứ, cứ thể im im để bị tha đi, đúng là uất ức.”

Hồng Diệp nói: “Có hai khả năng xảy ra tình huống này, một là anh ta đã bị cắn cổ, nên không thể kêu ra tiếng, đây là cách làm thường thấy của động vật họ mèo cỡ lớn khi đi săn.”

“Vậy còn khả năng thứ hai thì sao?”

“Khả năng thứ hai là anh ta bị quái vật dọa sợ, nhất là khuôn mặt người kia!” Hồng Diệp nói: “Vừa rồi tôi đã nhìn kỹ, con mèo mặt người này toàn toàn khác ba người hiềm nghi đã nhắc tới trước đây, trái lại có phần tương tự với thám tử Tạ, cho nên tôi mạnh dạn suy đoán, có lẽ hai người có quan hệ máu mủ gì đó.”

 

“Có quan hệ máu mủ, thế chẳng phải là...” Phương Dạ hơi sững sờ, sau đó cùng Hồng Diệp nhìn lên trên đỉnh đầu.

Trước đó Tạ Bỉnh Thiên đã nói rất rõ ràng, anh ta chỉ có một người em ruột, chẳng lẽ con mèo mặt người đó chính là...

Hai người không chần chờ, lập tức lao thẳng lên tầng ba. Mùi thuốc bắc trên này nồng nặc không chịu nổi.

Lầu ba chỉ có hai gian phòng, một phòng chứa đầy đồ, phòng còn lại rõ ràng chính là phòng ngủ của em trai Tạ Bỉnh Thiên. Hồng Diệp thủ sẵn phá ma nỏ trong tay, sau đó ra hiệu Phương Dạ mở cửa.

Phương Dạ “thiện ý” nhắc nhở: “Tổ trưởng, cô nhắm rồi hãy bắn nhé, đừng ngộ thương người vô tội đó!”

Hồng Diệp gật đầu nói: “Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ xác nhận em trai anh ta là mèo mặt người rồi mới bắn.”

“Ý tôi không phải vậy, ý tôi là cô tuyệt đối đừng bắn vào tôi đó.” Phương Dạ chững chạc nói: “Mũi tên gỗ này của cô thực sự rất lợi hại, bị đánh trúng thì chắc chắn sống không bằng chết, tôi không muốn chết trẻ đâu.”

Hôm qua, Mạnh Tiểu Phát biến dị hai lần bị phá ma nỏ một tiễn bắn chết, đến giờ ký ức vẫn còn tươi mới trong đầu anh.

Hồng Diệp lập tức sầm mặt: “Anh yên tâm, tiễn pháp của tôi không tệ vậy đâu.”

“Vậy là tốt rồi.” Phương Dạ cười ha ha, sau đó đạp văng cửa phòng ngủ.

Mùi thuốc bắc trong phòng còn nồng hơn ngoài hành lang gấp mấy lần. Khứu giác của Phương Dạ nhạy hơn người bình thường nên sặc mùi suýt không thở nổi, Hồng Diệp giơ nỏ nhìn xung quanh, kết quả ngoại trừ một cánh cửa sổ mở rộng ra thì không hề phát hiện ra bất kỳ điều gì khác. Xem ra, tám chín phần mười, con mèo mặt người đó là do em trai của Tạ Bỉnh Thiên biến thành!

Bên giường để một chiếc laptop mới tám phần, Phương Dạ lại mở máy lên, Hồng Diệp đi dò xét xung quanh.

Mấy phút sau, cô ta phát hiện một ống thuốc tiêm đã sử dụng trong thùng rác, Phương Dạ cũng phát hiện tin tức hữu dụng trong máy tính.

Một tuần trước, em trai Tạ Bỉnh Thiên là Tạ Bảo Thiên từng đăng nhập web đen, mua một lọ thuốc Thánh Lam loại ba, người bán là một thương nhân người Úc.

Khỏi cần nói, Thánh Lam loại ba này chính là ống thuốc chích Hồng Diệp đang cầm trong tay. Dựa theo giới thiệu của người bán trên web đen thì đây là thứ thuốc giúp người ta “đạt được cuộc sống mới”, có khả năng sinh hóa đặc biệt. Vì là dạng thí nghiệm cho nên giá bán khá rẻ, chỉ cần mười nghìn tệ, loại hai có hiệu quả ổn định an toàn hơn thì giá tận trên một triệu, hiệu quả tốt nhất tốn hơn mười triệu!

Phương Dạ trực tiếp xâm nhập vào tài khoản của thương nhân nặc danh, dễ như trở bàn tay lấy được danh sách mua sắm trên web đen, tổng cộng thuốc Thánh Lam đã bán được chín ống, trong đó chỉ riêng Lăng Tây đã bán được hai ống, ngoài Tạ Bảo Thiên ra còn có một người mua khác tên là Hồ San San, có điều thuốc cô gái này mua là Thánh Lam loại hai đắt hơn.

 

“Nói như vậy, vừa rồi bác tài kia không hề nói khoác, Lăng Tây thực sự có hai con mèo mặt người.” Hồng Diệp nhíu mày nói: “Tiểu Dạ Tử, xem ra kỹ thuật hacker của anh khá giỏi đấy, có thể điều tra ra thông tin về Hồ San San không?”

“Mặc dù tính năng của chiếc máy tính này chẳng ra sao nhưng dựa vào thực lực của tôi thì không thành vấn đề.” Phương Dạ nói đầy đáng ghét: “Cô chờ một chút nhé… Được rồi, Hồ San San là. Ôi trời, hóa ra cô gái này là con gái của Hổ gia!”

“Không phải chứ, anh còn xâm nhập vào cả hệ thống tuần tra của thành phố Lăng Tây à?” Hồng Diệp nhìn chằm chằm, vốn cô ta còn định nhờ đội trưởng Tiêu hỗ trợ điều tra, giờ xem ra không cần đến ông ấy nữa rồi. Lúc nào Phương Dạ cũng hành sự mang đến nhiều bất ngờ…

Phương Dạ ngại ngùng cười một tiếng: “Chuyện vặt, thực ra trình độ bảo mật của web đen an toàn hơn so với hệ thống tuần tra của thành phố Lăng Tây khá xa đấy.”

“Khoảng cách thời gian hai người mua hàng chỉ cách nhau một ngày ngắn ngủi, nếu không phải trùng hợp, vậy thì chắc chắn họ có quan hệ gì đó với nhau.” Hồng Diệp suy đoán.

“Không phải là một đôi mèo nam nữ đấy chứ?” Phương Dạ chợt lóe lên ý tưởng: “Không phải bác tài nói hai con mèo mặt người cùng xuất hiện một lúc sao, rất có khả năng!”

“Rất không có khả năng ấy, Hổ gia là trùm thế giới ngầm của Lăng Tây, con gái của ông ta oai hơn cô chủ nhà giàu bình thường nhiều. Tạ Bảo Thiên chẳng qua chỉ là một tên nghèo mà thôi, hai người có bắn đại bác cũng chẳng tới.”

“Chuyện này có gì đâu, chẳng lẽ ví dụ trong truyện cổ tích còn thiếu sao, công chúa thực sự đều không yêu hoàng tử mà yêu gã chăn ngựa. Chưa biết chừng Tạ Bảo Thiên rất đẹp trai thì sao?”

“Dẹp đi, đó là truyện cổ tích...”

Trong lúc hai người cãi nhau quên cả trời đất thời điểm, cửa phòng lặng lẽ mở ra…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK