Mục lục
Siêu Cấp Shipper - Phương Dạ (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phương Dạ nghi ngờ nói: “Toả Long Tĩnh? Chẳng lẽ đó không phải là truyền thuyết dân gian sao?”

“Người anh em, Toả Long Tĩnh không phải là truyền thuyết, mà là sự tồn tại có thật, giống như Toả Long Động và Huyền Kiếm Kiều vậy, là một nội dung mang tính thực tế trong thần thoại cổ xưa.” Mạnh Ức nói: “Toả Long Tĩnh còn được gọi là Vũ Vương Toả Giao Tĩnh, trong nước có rất nhiều nơi đã từng phát hiện ra nó, nghe nói Vũ Đại đế vì để trị thuỷ mà cố tình dựng lên, mục đích là vì để đàn áp con giao long đã gây ra lũ lụt một cách càn rỡ.”

Phương Dạ nói: “Cho dù là mang tính thực tế, vậy cũng thuộc về truyền thuyết hư vô, nó lộng hành gây chuyện như thế nào?”

Mạnh Ức lắc đầu: “Cụ thể thì tôi cũng không rõ, bởi vì trên báo cáo vắn tắt nhiệm vụ chỉ nói rất mơ hồ, muốn biết tình huống rõ ràng, anh vẫn phải đến gặp tổ trưởng Hồng Diệp đã rồi hỏi tiếp.”

“Vậy cô ta đã đến thành phố Nam Sơn rồi sao?”

“Một tiếng trước đã đến rồi, giờ này chắc là đã bắt đầu vào núi rồi.” Mạnh Ức nói: “Vị trí của Toả Long Tĩnh này hơi kỳ lạ, nó không ở trung tâm thành phố náo nhiệt hay trấn cổ như những Toả Long Tĩnh khác, mà là ở trong một ngôi mộ cổ ở sâu trong núi.”

Sau khi nghe thấy lời anh ta nói, Phương Dạ trước kia từng bị kẻ đào mộ gây hại không nhẹ bỗng chốc tràn đầy tinh thần: “Nghe có vẻ khá thú vị, ngôi mộ cổ này là của triều đại nào thế?”

“Làm ơn đi, tôi chỉ là một người nhỏ bé của nhóm liên lạc thôi, làm sao biết được nhiều thông tin chi tiết như vậy?” Mạnh Ức hơi không kiên nhẫn mà nhét một tờ giấy cho anh: “Sau khi đến thành phố Nam Sơn, anh lập tức đến nơi này tập hợp, nhóm cứu viện thứ hai sẽ xuất phát trước không giờ, anh đừng làm chậm trễ thời gian, nhớ kỹ nhớ kỹ!”

Phương Dạ nghi ngờ nói: “Chẳng lẽ anh không cùng đến thành phố Nam Sơn sao?”

“Tôi cũng đâu phải là nhân viên điều tra, không có tư cách lên tuyến một mạo hiểm.” Mạnh Ức nói một cách chua xót: “Việc lần này không phải bình thường, đã lên đến cấp E rồi, theo lẽ thường thì tỷ lệ thương vong của người mới sẽ rất cao, anh tự bảo trọng nhé.”

Phương Dạ chỉ có thể im lặng gật đầu.

Sau khi nhìn anh lên máy bay, Mạnh Ức rời đi, máy bay rất nhanh đã cất cánh, mang theo mấy chục hành khách biến mất trong màn đêm…

Cùng lúc đó, trong một tòa biệt thự view biển sang trọng ở bờ bên kia đại dương, một người đàn ông tóc đen đang nằm nghiêng trên sofa mềm mại được lót bằng da gấu Bắc cực, phơi nắng một cách lười biếng, trong tay còn cầm một cái điện thoại vệ tinh.

“Mason, sự việc sắp xếp thế nào rồi?”

“Thưa chủ nhân, Pete đã đến thành phố Nam Sơn, nếu như không có gì ngoài dự liệu, ngày mai sẽ có thể lấy được số liệu thí nghiệm hoàn chỉnh.”

Người đàn ông tóc đen thản nhiên nói: “Số liệu chỉ là thứ yếu, tôi chỉ muốn lấy lại công bằng cho Kelly mà thôi, mấy tên đã hại chết cô ấy nhất định phải chết, đặc biệt là tên nhóc tên Phương Dạ, có hiểu chưa?”

“Thuộc hạ hiểu rồi, xin chủ nhân hãy yên tâm, lần này Pete chắc chắn sẽ không thất thủ.” Mason nói: “Điều duy nhất tôi lo lắng là, rốt cuộc tên nhóc Phương Dạ đó có xuất hiện ở thành phố Nam Sơn hay không?”

“Việc này cậu hoàn toàn không cần lo lắng, cậu ta nhất định sẽ xuất hiện.” Người đàn ông tóc đen mỉm cười nói: “Phải biết rằng, cho dù là tổ chức như hội Phi Điều cũng không thể bền chắc như thép…”

Mười một giờ tối, máy bay mà Phương Dạ ngồi cuối cùng cũng đáp xuống sân bay Nam Sơn, anh lập tức bắt một chiếc taxi, ngựa không dừng vó mà đi đến nơi tập trung được ghi trên giấy.

Nơi tập trung không phải là trong nội thành Nam Sơn, mà là ở một trấn nhỏ khá hẻo lánh, bởi vì lo sẽ phải về xe không, nên chú tài xế vốn dĩ không muốn chở lắm, sau khi Phương Dạ đồng ý trả gấp đôi thì ông ta mới vui vẻ lái đi.

Khi chiếc xe đang chạy như bay trên đường, chú tài xế đột nhiên hỏi: “Chú em, thành phố Nam Sơn chúng tôi có nhiều địa điểm du lịch như vậy, sao cậu lại cứ đến trấn Tiểu Lệ xa nhất ít được chú ý nhất vậy? Nơi đó ngoại trừ con suối Bách Tiên ra thì căn bản là chẳng có gì chơi cả.”

Phương Dạ thuận miệng trả lời: “Chú, tôi không phải đến du lịch, tôi đến để tìm bạn.”

“Tìm bạn? Vậy chắc chắn là con gái rồi đúng không?” Chú tài xế nháy mắt nói: “Không trách cậu lại gấp gáp như vậy, ra tay cũng thật hào phóng!”

Phương Dạ chỉ đành cười không nói gì, đến bản thân anh cũng không biết các thành viên khác của nhóm cứu viện thứ hai là nam hay nữ.

Chú tài xế thấy anh không trả lời, tự mình hỏi: “Nhưng mà nói thật, thời gian gần đây đúng là có không ít người chạy đến trấn Tiểu Lệ, hai ngày trước bạn tôi cũng mới chở một chuyến, hôm nay ban ngày lại chở một chuyến, hơn nữa những người khách đó đều ra tay hào phóng y như cậu, đều trả tiền gấp đôi.”

Phương Dạ vừa nghe thấy thì cảm thấy hứng thú: “Vậy chú có biết ông ấy chở khách gì không?”

Chú tài xế trả lời: “Chuyến của hai ngày trước là bốn người ngoại tỉnh, đều là đàn ông trung niên ba bốn mươi tuổi, hôm nay thì chở một người nước ngoài, nghe nói người đó vừa cao vừa vạm vỡ, trông giống như Dwayne Johnson vậy, sau khi lên xe có thể cảm nhận rõ ràng bánh xe sau lún xuống…”

Xe taxi chạy nhanh, cuối cùng cũng đến trấn Tiểu Lệ trước mười hai giờ. Phương Dạ tìm được homestay trên trấn, sau khi nói rõ lý do đến với lễ tân, một em gái khoảng mười tám, mười chín tuổi dẫn anh lên lầu sáu.

“Bạn của anh ở căn phòng cuối cùng bên tay trái, nhớ phải đi nhẹ một chút, hiệu quả cách âm của chỗ này không tốt lắm, đừng có làm ồn đến những người khách khác.” Trước khi rời đi, em gái đặc biệt nhắc nhở.

“Người đẹp yên tâm, tôi sẽ chú ý.”

Phương Dạ đi đến đầu hành lang, gõ nhẹ lên cửa phòng, không đến ba giây sau cửa đã mở ra, một người đàn ông có làn da đen nhẻm xuất hiện.

Sau khi đánh giá Phương Dạ từ trên xuống dưới một lượt, người đàn ông mặt đen hỏi: “Anh tìm ai?”

Phương Dạ không nói gì, mà trực tiếp đưa huy hiệu hội Phi Điều của mình ra.

“Anh thuộc phân nhóm nào, chúng ta sắp phải lên đường ngay rồi, sao bây giờ mới đến?” Người đàn ông mặt đen nhíu mày nói.

Phương Dạ giải thích: “Tôi thuộc phân nhóm Hoa Hải, vừa xuống máy bay đã đến đây ngay, không hề chậm trễ một giây nào.”

“Vào đi.” Người đàn ông mặt đen nghiêng người nhường đường, sau khi để Phương Dạ đi vào thì lập tức đóng cửa lại.

Trong phòng đã có ba nhân viên điều tra đang chuẩn bị sẵn sàng xuất phát, Phương Dạ quét mắt nhìn một cái, bên trong có một em gái mặt như búp bê, hai người đàn ông khác thì lại cao lớn thô kệch, vừa nhìn là biết xuất thân từ quân đội.

Một người đàn ông có vết dao chém ở khoé mắt đứng dậy, anh ta cao hơn Phương Dạ cả nửa cái đầu, từ cao nhìn xuống, hỏi: “Cậu chính là người mới dưới trướng chị Nhan, tên là Phương Dạ sao?”

Phương Dạ gật đầu: “Phải.”

Một nhân viên điều tra đeo kính râm khác trêu chọc nói: “Đầu Lão Viên có phải bị kẹp cửa rồi không, thế mà lại để một thằng nhóc tên ẻo lả đến làm nhân viên điều tra, có khi lông còn mưa mọc đủ nữa là?”

Em gái duy nhất trong đám bình thản nói: “Lão Lỗ, nói chuyện cẩn thận một chút, cấp bậc của chuyên viên Diệp bày ngay trước mắt, nếu để anh ta biết anh nói xấu sau lưng anh ta, coi chừng không gánh chịu nổi đó.”

Phương Dạ hơi nhíu đầu mày, xem ra đám người này không phải là ngọn đèn cạn dầu, đến em gái nói chuyện cũng mang theo dao, mọi người mới gặp nhau lần đầu thôi mà, chẳng lẽ cô đã biết tôi là người thích mách lẻo hay sao?

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK