Mục lục
Siêu Cấp Shipper - Phương Dạ (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ây da, mau nói đó.” Khuôn mặt già nua của Diệp Bất Viên đỏ lên: “Ý của chú là, cháu có muốn gia nhập vào với tụi chú không?”

Thật ra mà nói, Phương Dạ thực sự có một chút hứng thú, dù sao thì ai mà hồi nhỏ không từng có ước mơ làm võ hiệp: “Giả sử những gì chú nói là thật, nếu cháu gia nhập vào, thì có phải cháu cũng có thể học nội công tâm pháp không?”

“Đương nhiên rồi, chú sẽ đích thân dạy lại cho cháu!” Diệp Bất Viên đồng ý: “Nhưng chắc là cháu cũng biết, loại tâm pháp có thể gặp như không thể cầu này hoàn toàn là do sư phụ dẫn dắt mọi người học, việc tu hành tùy thuộc vào từng cá nhân, cháu có thể học thành tài, còn phải phụ thuộc vào tính giác ngộ của cháu!”

Phương Dạ cau mày: “Nếu tính giác ngộ kém thì phải làm sao?”



“Sẽ giống như Hồng Diệp, cô ta là một đứa ngốc có nội công, cho dù dạy cô ta cũng không nhập môn được, tính giác ngộ của cô ta rõ ràng chỉ là số âm mà thôi!” Diệp Bất Viên tỏ vẻ hận rèn sắt không thành thép.

“Ồ?”

Phương Dạ nhìn về phía người nào đó, vẻ mặt đầy suy tư.

Lại bị người ta coi như hình mẫu tiêu cực và chà đạp lên, điều này khiến Hồng Diệp suýt chút nữa chạy loạn ngay tại chỗ, nhưng cuối cùng cô ta cũng đã nhẫn nhịn lại được, ai bảo cấp bậc của Diệp Bất Viên cao hơn cô ta chứ.

Phương Dạ lại hỏi: “Vậy bây giờ chú phải làm sao để chứng minh nội công của mình, vượt nóc băng tường hay là ném hoa ngắt lá?”

Anh rất tò mò, một người béo ở cấp như Diệp Bất Viên phải làm thế nào để sử dụng khinh công?

Diệp Bất Viên mặt dày nói: “Đây đều chỉ là đồ trẻ con mà thôi, chú sẽ biểu diễn cho cháu xem màng lồng ngực đập vỡ tảng đá lớn... ồ không đúng, là một lòng bàn tay sắt đập nứt tảng đá!”

Ông ta đưa tay chỉ chỗ khác: “Thấy tảng đá đó không?”

Phương Dạ nhìn theo hướng ông ta nói và nhìn thấy một tảng đá lớn màu xanh, phần đất lộ ra mặt đất còn lớn hơn cả bể nước, chắc là phải nặng vài tấn.

Diệp Bất Viên nói: “Chỉ cần ta dùng nội công, có thể một chưởng khiến nó vỡ tan, cháu có tin không?”

Phương Dạ lắc đầu: “Không tin.”

“Được rồi, nếu như chú làm được, vậy thì cháu phải đồng ý gia nhập hội Phi Điều.”

Phương Dạ hứa: “Được, không có vấn đề gì!”

Sau khi thỏa thuận miệng thành công, cả ba nhanh chóng đến bên tảng đá, Diệp Bất Viên đi vòng quanh tảng đá vài vòng, vừa đi vừa dùng tay vuốt ve những vết lõm trên đó.

Phương Dạ thắc mắc: “Chú béo, chú đang làm gì vậy?”

“Chú dị ứng với từ “béo”, cứ gọi chú là lão Viên là được.” Diệp Bất Viên vừa nói vừa đứng bên cạnh anh: “Ban nãy chú đang quan sát điểm yếu của viên đá, như vậy mới có thể làm ít mà nhận được kết quả to lớn.”

Sắc mặt Hồng Diệp trông rất kỳ lạ, quay đầu sang một bên, trông có vẻ như đang cố kìm lại nụ cười của mình.

Phương Dạ không tin được sự mơ hồ của ông ta: “Thôi đi, tảng đá to tròn này có thể có điểm yếu gì?”

“Tiểu Phương à, rốt cuộc thì cháu vẫn còn quá nhỏ, cho nên chú sẽ không trách cháu thiếu hiểu biết, đừng chớp mắt đấy nhé, chú sẽ cho cháu thấy cái gì gọi là nội công ngay lập tức!” Diệp Bất Viên thủ thế, làm ra động tác cũng ra dáng như đang vận công, sau đó nghiêng nghiêng giơ tay trái lên: “Ngón võ này của chú gọi là Phiên Thiên Chưởng, là một chiêu tương đối phổ biến trong Phiên Hoa Chưởng Pháp, nhưng đã đủ để đối phó với viên đá này rồi!”

 Phương Dạ sờ sờ cằm: “Phiên Hoa Chưởng? Cái này sao nghe giống như chưởng pháp của phụ nữ vậy?”

“Ăn nói lung tung, đây là môn võ chính tông đã bị thất truyền của nhà họ Diệp, đã có lịch sử ngàn năm rồi!” Diệp Bất Viên tỏ ra tức giận nói: “Hai người lùi về sau một chút, để tránh bị tổn thương bởi mảnh đá vụn, trên đó còn chứa chưởng lực của chú, ngay cả bản thép cũng không chịu nổi, sẽ chết người đó!”

Lợi hại đến thế à?

Phương Dạ bán tín bán nghi lùi lại vài bước, những Hồng Diệp cũng vậy.

“Lùi lại xa hơn một chút đi.” Diệp Bất Viên cảnh cáo.

Cả hai lại lùi lại thêm vài bước nữa.

Diệp Bất Viên vẫn không hài lòng: “Xa hơn một chút đi, xảy ra chuyện chú không chịu trách nhiệm đâu!”

Cả hai bất lực, dứt khoát lùi đến chòi nghỉ mát. Phương Dạ hét lên: “Lão Viên, còn lùi nữa là tụi cháu xuống núi luôn rồi đấy. Bây giờ rốt cuộc là đã đủ xa chưa?”

“Cũng được rồi.” Diệp Bất Viên cũng biết không nên đi quá xa, nên gật đầu đồng ý.

“Hây ya!”

Sau khi dồn công lực trong ba giây, ông ta đẩy lòng bàn tay trái của mình ra, ngay đúng vào trong chỗ lõm của tảng đá!

Sau khi đánh xong chưởng này, tảng đá lớn không hề nhúc nhích, Diệp Bất Viên nhanh chóng lui về phía sau, thân hình nhanh nhẹn hoàn toàn không giống một người mập mạp, tốc độ này khiến Phương Dạ phải khâm phục, nhìn dáng vẻ vượt nóc băng tường dường như không phải là đang khoe khoang à?

Ngay sau khi Diệp Bất Viên bay ra xa gần mười mét, một âm thanh lanh lảnh đột nhiên vang lên từ tảng đá, tuy rằng Phương Dạ đang đứng rất rất xa, như có thuật Ưng Nhãn Phương Dạ cũng có thể nhìn thấy rõ ràng, vốn dĩ một tảng đá lớn kín kẽ vậy mà lại thật sự xuất hiện những vết nứt thật lớn, dày đặc như mạng nhện!

Thánh thần ơi, Phiên Thiên Chưởng này thật sự có thể làm nứt đá sao?

Tuy nhiên, đây mới chỉ là bắt đầu, các vết nứt vẫn còn đang được mở rộng một cách nhanh chóng, một giây sau, chúng nổ tung cùng với một đám khói trắng khổng lồ, vô số mảnh đá nhỏ văng ra tứ tung, va vào thân cây phát ra tiếng “bóc bóc”, rõ ràng là ẩn chứa một sức lực rất lớn.

Diệp Bất Viên không hề nói quá, đống đá vụn này nếu thật sự đập vào thân người, cũng có thể sẽ xảy ra án mạng!

Trong lúc Phương Dạ đang há hốc mồm, người đàn ông mập mạp với khuôn mặt thâm sâu khó lường ung dung bước vào chòi nghỉ mát. Tuy rằng chỉ dùng một chưởng đã đập vỡ tảng đá, ông ta vẫn không đỏ mặt, tim không đập liên hồi, dáng vẻ phóng khoáng tiêu sái như một cao nhân ngoài thế giới…

Hồng Diệp đứng đó với khuôn mặt không chút cảm xúc, không biết trong lòng cô ta đang nghĩ gì.

Diệp Bất Viên cười nói: “Tiểu Phương à, cháu ngậm miệng lại trước đã, nước miếng sắp chảy ra luôn rồi!”

“Ô ô ô!” Phương Dạ cuối cùng cũng định thần lại, đưa tay lên lau đi, này, hình như anh đâu có chảy nước miếng đâu?

Diệp Bất Viên hỏi: “Thế nào hả, cháu có hài lòng với uy lực của chiêu Phiên Thiên Chưởng này không?”

“Lão Viên, khối đá này thật sự là bị nội công đánh vỡ rồi sao?”

“Đúng vậy, hơn nữa chú chỉ mới sử dụng có 20% công lực thôi đấy. Nếu chú dùng hết sức mạnh của mình, thì e rằng địa mạch của ngọn núi Kỳ Lĩnh sẽ bị chú làm cho chấn động luôn rồi đấy!” Diệp Bất Viên trâng tráo nói: “Được rồi, nếu như cháu đã được chứng kiến sự thần kỳ từ nội công của chú rồi. Thì bản thỏa thuận bảo mật này...”

“Cháu ký được chưa?” Phương Dạ dám chơi thì dám nhận, cầm lấy tài liệu, tùy ý lật ra xem, sau đó soàn soạt viết tên của mình ra.

Sau khi xác nhận là đúng, Diệp Bất Viên cất tài liệu đi, sau đó nặng nề vỗ vai đối phương: “Tiểu Phương à, từ lúc này trở đi, chúng ta là đồng nghiệp thực sự rồi...”

Lúc này, Phương Dạ đột nhiên ngẩng đầu hít hít mũi, sau đó bối rối hỏi: “Kỳ quái, tại sao cháu lại ngửi thấy mùi thuốc súng?”

Vãi thật, cái tên này có phải mũi chó không, xa như vậy mà vẫn có thể ngửi được à?

Sau lưng Diệp Bất Viên phát ra một luồng khí lạnh, ông ta vội vàng nói lung tung: “Không có gì ngạc nhiên cả, vừa rồi có một đám nhóc chạy lên đỉnh núi chơi pháo, toàn bộ đều đã bị Hồng Diệp đuổi đi rồi, vì vậy có lưu lại chút mùi cũng là chuyện hợp tình hợp lý thôi mà!”

“Thì ra là như thế này.” Phương Dạ không chút nghi ngờ, dù sao vừa rồi anh cũng đã nhìn thấy một đám thiếu niên quỷ yêu, những tên nhóc này căn bản là chuyện xấu xa gì cũng có thể làm ra được, nên có đốt pháo cũng là chuyện bình thường.

Diệp Bất Viên thầm lau mồ hôi lạnh: “Vậy thì trước tiên như vầy đã, hiện tại cháu đã là một điều tra viên thực tập sinh của hội Phi Điều chi nhánh Hoa Hải, bình thường cháu nên làm gì thì cứ tiếp tục làm thế? Nếu có nhiệm vụ thì Hồng Diệp sẽ thông báo cho cháu.”

Phương Dạ lại hỏi: “Chi nhánh Hoa Hải có bao nhiêu thành viên?”

Diệp Bất Viên cười hì hì nói: “Không nhiều lắm, toàn bộ đều ở đây.”

Vẻ mặt Phương Dạ sửng sốt: “Không phải chứ, chỉ có ba người chúng ta thôi sao?”

Diệp Bất Viên lắc đầu: “Sai rồi, nói chính xác thì thật ra chỉ có cháu và Hồng Diệp mà thôi!”

Phương Dạ lúc này hoàn toàn không nói nên lời, một Hoa Hải lớn như vậy mà chỉ có vỏn vẹn hai thành viên, tại sao anh lại tự nhiên có cảm giác như mình đang ở trên tàu của cướp biển vậy...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK