Mục lục
Siêu Cấp Shipper - Phương Dạ (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi biết sự thật, Phương Dạ thật sự khóc không ra nước mắt: “Anh trai, anh viết chữ có thể đừng ngoáy như vậy không, sẽ hại chết người đó!”

“Còn không phải là vì tôi đang gấp sao, nên mới viết chữ hơi nhanh. Bây giờ bạn gái tôi vẫn đang đợi đấy, anh mau đưa qua đó đi, cô ấy đang chờ ở quầy tiếp tân.”

“Được, tôi sẽ qua đó ngay!”

Phương Dạ bất lực, sau khi cúp điện thoại, anh lập tức cướp lại ly Mao Bất Lý trong tay Lương Duyệt Tư.

Lương Duyệt Tư ngạc nhiên nói: “Này? Anh làm gì vậy, tôi mới thử có một ngụm mà?”

“Thật ngại quá, đây không phải là trà sữa của cô, tôi đưa nhầm người rồi, tạm biệt!”

Phương Dạ cầm lấy Mao Bất Lý xông đến trước thùng rác, nhìn thấy trong đó ngoại trừ gói băng vệ sinh Không gian 6D thì không còn rác gì khác nữa, nên anh bất chấp nhặt lên lại, vỗ nhẹ rồi nhét lại vào trong túi ship hàng, sau đó chạy ra ngoài nhanh như chớp.

Lương Duyệt Tư nhìn đến ngẩn người, chuyện gì vậy, cái tên này thế mà lại lấy lại ly trà sữa cô ta đã uống một ngụm, chẳng lẽ anh muốn tiếp tục ship cho người khác sao? Đây là hành động ghê tởm gì thế?

Đáng ghét, ly trà sữa đó thật sự ngon quá đi mất, cô ta còn chưa uống được ngụm thứ hai đã không còn, thật là khiến người khác hận đến nghiến răng mà!

Mặc kệ cô nàng Chủ tịch đang mang vẻ mặt ai oán, Phương Dạ dùng tốc độ chạy nước rút trăm mét xông thẳng đến quầy tiếp tân, khiến cho các cô em gái ở trên đường đều không ngừng ngoái đầu nhìn.

Sau khi nhìn thấy chủ nhân thật sự đang đợi ở quầy tiếp tân, Phương Dạ giải thích với vẻ mặt bất lực: “Xin lỗi nha người đẹp, đều do tôi nhìn nhầm chữ…”

Em gái cũng tỏ vẻ bất lực: “Thật ngại quá, trước giờ bạn trai tôi làm việc đều hùng hùng hổ hổ, đến viết chữ cũng gấp gấp gáp gáp. Đúng rồi, Tổng giám đốc Lương… cô ấy không làm khó anh chứ?”

Ở trong công ty, Lương Duyệt Tư là một người nghiêm túc có tiếng, các cô em đều hơi sợ cô ta.

Phương Dạ nói: “Vậy thì không, thực ra cô ấy cũng khá dễ nói chuyện, thôi không nhắc đến cô ấy nữa, đây là trà sữa của cô, và cả… Không Gian 6D này nữa!”

Em gái nhận lấy túi, nói một cách chân thành: “Cảm ơn!”

“Không cần khách sáo, đây là việc tôi nên làm.” Phương Dạ cười hi hi: “Vậy tôi đi trước đây, tạm biệt!”

“Bye bye!”

Sau khi Phương Dạ bước vào thang máy, cuối cùng mới thở phào một hơi, vẫn còn may vẫn còn may, đối phương không phát hiện ly trà sữa đó có gì bất thường…

“Đinh! Chúc mừng kí chủ đã hoàn thành một đơn hàng đặc biệt, phần thưởng là một chiếc xe ba bánh nhỏ màu đen, đã tự động thay thế xe điện dưới lầu!”

Xe… xe ba bánh?

Vẻ mặt vốn dĩ đang đắc ý hả hê của Phương Dạ bỗng chốc suy sụp, mẹ nó phần thưởng xe ba bánh này là cái quỷ gì vậy?

Chẳng lẽ tiệm trà sữa thăng cấp rồi, còn hệ thống phần thưởng lại xuống cấp sao? Đây là đạo lý gì thế?

Vào lúc anh trưng ra vẻ mặt như gặp quỷ, em gái đang cầm ly trà sữa cũng ngây ra.

“Ủa? Sao ống hút của ly trà sữa này cắm vào rồi vậy, chẳng lẽ… chẳng lẽ đã bị Tổng giám đốc Lương uống qua rồi sao?”

Nhưng nghĩ lại thì thấy khả năng này không lớn lắm, Tổng giám đốc Lương là người thế nào, sao có thể động vào một ly trà sữa giá mười đồng chứ?

Sau khi nghĩ thông việc này, trong lòng cô ấy thoải mái hơn nhiều, mãn nguyện hút một ngụm lớn trà sữa, đột nhiên bị hương vị thơm ngon của Mao Bất Lý khiến cho kinh ngạc.

Trên mặt em gái nở nụ cười mãn nguyện, vừa hút trà sữa vừa đi vào trong phòng làm việc. Cô ấy không hề biết rằng trong phòng làm việc của Chủ tịch có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào ly trà sữa trong tay cô ấy…

Lương Duyệt Tư tự lẩm bẩm: “Hình như ly trà sữa lúc nãy tên Mao Bất Lý nhỉ, được, bây giờ mình sẽ lập tức đặt một ly… À không, đặt ba ly… Không đúng không đúng, đặt một trăm ly đi, để cả công ty đều cùng uống một cách vui vẻ!”

Sau khi xuống tầng, Phương Dạ bi ai phát hiện chiếc xe điện nhỏ thân thương của mình quả nhiên đã biến thành một chiếc xe ba bánh cỡ nhỏ màu đen rồi, trông có vẻ rất nặng!

“Hèn chi tên là Bảng Đen Nhỏ, quả nhiên vừa nhỏ vừa đen…”

Anh mang vẻ mặt xoắn xuýt đi vòng quanh chiếc xe ba bánh mấy vòng, sắc mặt ngày càng đen đi.

Dù sao cũng là phần thưởng của hệ thống, vốn dĩ Phương Dạ còn tưởng rằng chiếc xe ba bánh này chắc sẽ có gì đó đặc biệt, nhưng anh nhìn một lúc lâu mà cũng chẳng nhìn ra có gì hay ho.

Chẳng lẽ hệ thống ship Thần Hào thật sự thụt lùi rồi, bây giờ đã trở thành hệ thống Dế Nhũi sao?

Vào lúc trong lòng anh đang không ngừng oán than, một bảo vệ đi qua, dùng cây gậy cao su gõ gõ lên chiếc xe ba bánh.

“Ôi ôi ôi, chiếc xe này là của anh sao? Mau lái đi đi, đừng ảnh hưởng đến danh tiếng của cả tòa nhà này!”

Phương Dạ đột nhiên thấy gượng gạo, thì ra chiếc xe này xấu đến mức bảo vệ cũng không nhìn nổi nữa…

“Tôi đi ngay đây.”

Anh bất lực trèo lên chiếc xe ba bánh, lúc đang định đạp bàn đạp thì trước mắt đột nhiên xuất hiện một màn hình phát sáng trong suốt màu xanh lá!

“Đã Kiểm tra DNA của chủ nhân, đang trong quá trình liên kết…”

“Liên kết DNA đã hoàn thành, đang trong quá trình kích hoạt hệ thống…”

“Hệ thống điều khiển xe đã kích hoạt, hệ thống đề phòng đã kích hoạt, hiện tại mặc định cấp độ đề phòng là cấp một…”

Từng hàng chữ khiến Phương Dạ hoàn toàn rơi vào trạng thái ngây ngẩn, mẹ nó, rốt cuộc màn hình phát sáng này là cái quỷ gì vậy, sao trông có vẻ cao cấp thế?

“Này, rốt cuộc anh có đi hay không, đừng có ở đây ảnh hưởng đến bộ mặt thành phố có được không?”

Thấy Phương Dạ vẫn duy trì động tác đạp bàn đạp nhưng lại không nhúc nhích, bảo vệ hơi mất kiên nhẫn, lại quơ cây gậy cao su lên đánh vào chiếc xe ba bánh một cái.

“Kiểm tra thấy có sự tấn công từ bên ngoài không có ý tốt, hệ thống đề phòng khởi động chế độ phản công tự động!”

Trên màn hình xanh đột nhiên lóe lên một hàng chữ, sau đó bên tai Phương Dạ truyền đến tiếng kêu hét thảm thiết, anh quay đầu nhìn một cái, nhìn thấy tên bảo vệ lúc nãy đang nằm dưới đất không ngừng co giật, đầu tóc rối loạn như tổ chim, trong đó còn hơi bốc lên khói…

“Hệ thống đề phòng này thật ghê gớm, thế mà lại có hiệu quả giật điện!”

Cuối cùng Phương Dạ cũng hiểu ra, mặc dù chiếc xe ba bánh này xấu xí đến khiến người khác kinh ngạc, nhưng kỹ thuật của nó không hề giỡn chơi chút nào, tám chín mươi phần trăm rằng chỉ có anh mới nhìn thấy màn hình màu xanh trước mắt này!

Như vậy xem ra, hệ thống của anh không hề bị xuống cấp, mà là thăng cấp mới đúng, phần thưởng đã vượt qua đồ của thời đại này rồi!

Anh vui vẻ bấm mở hệ thống điều khiển xe trên màn hình xanh, nhìn thấy trên đó lại chia ra mấy lựa chọn.

Chế độ đạp chân, chế độ chạy bằng điện, tự động điều khiển, chế độ thi đấu.

Ba chế độ trước khá là dễ hiểu, thế độ đạp chân là dùng chân đạp, chế độ chạy bằng điện là không cần dùng chân đạp, tự động điều khiển thì càng không cần phải giải thích. Nhưng còn chế độ thi đấu ở cuối cùng, anh có hơi không hiểu lắm.

“Không cần nghĩ nữa, thử xem thì sẽ biết ngay thôi.”

Anh bấm vào chế độ thi đấu không chút do dự, chiếc xe ba bánh đột nhiên thấp đi một đoạn, thì ra là cả thân xe đã sắp dán xuống đất rồi!

Trên màn hình xanh lại hiện ra vài lựa chọn: cấp một, cấp hai, cấp ba, cấp trời.

À, vẫn là thử cấp một trước đi…

Anh cẩn thận ấn vào biểu tượng, chiếc xe ba bánh đột nhiên phát ra tiếng kêu vang mà chỉ có siêu xe mới có!

Sau khi Phương Dạ nắm lấy tay lái, lúc này mới phát hiện tay lái có thể rồ ga, giống y như tay lái của xe điện vậy.

“Được, chuẩn bị xuất phát nào!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK