Phương Dạ khoa chân múa tay một chút, lấy thân hình của mình cũng có thể chui vào thì đám người La Na càng không cần nói đến
Lâm Sương Sương hỏi: “Phương Dạ, không phải cậu định bò từ đây qua đó đấy chứ?”
Phương Dạ gật đầu: “Vẫn chưa biết tình hình bên tòa nhà số 1 thế nào, lỡ như cũng xây thêm một bức tường vậy phải làm sao đây, tất nhiên cứ đi đường tắt là tốt nhất rồi.”
La Na nhìn cửa lỗ nuốt nước bọt: “Các cậu nói thử xem trong lỗ là liệu có rắn không?”
Đỗ Thiến đang ngây người bên cạnh đột nhiên không tự chủ được mà sợ đến run người…
Lâm Sương Sương nói: “Trên núi có nhiều rắn, chuyện này cũng không phải là không có khả năng.”
Phương Dạ không trong lòng đáp: “Không sao, để tớ đi trước cho.”
Sợ ba cô bạn học không với tới miệng lỗ, anh trực tiếp móc mười mấy viên gạch ở tường xếp lại thành một hàng ngay ngắn.
Lúc vào được lỗ thông gió, Phương Dạ bật đèn pin lên soi, phía trước tầm bảy tám mét nữa là đến đầu cuối, chỗ đó còn có hàng rào thép gai phủ đầy bụi.
Anh vỗ một cái đập bỏ hàng rào thép gai, bên ngoài có một khoảng không tương đối rộng, chính giữa là một cái hồ bằng xi măng hình tròn, từng trận ẩm thấp phả thẳng vào mặt, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng nước chảy róc rách.
Phương Dạ cảm thấy có chút kỳ lạ, bệnh viện này đã bỏ hoang mấy mươi năm trời sao trong hồ này lại vẫn còn nước, chẳng lẽ là nước suối từ chỗ nào chảy xuống?
Vừa nhảy xuống không lâu thì Lâm Sương Sương cũng đến miệng lỗ, Phương Dạ tiếp lấy máy dò rồi đỡ cô ta xuống.
“Đúng chỗ này rồi, hồ xử lý nước thải!”
Lâm Sương Sương xuống đất xong cũng không để ý đến mái tóc dài đầy bụi bẩn đã nâng máy quay lên quay, Phương Dạ bất đắc dĩ lắc đầu, rồi đỡ La Na và Đỗ Thiến xuống.
Lăn qua lăn lại cả đường xong, tinh thần Đỗ Thiến tựa hồ cũng tốt lên rất nhiều, có điều vẫn không nói gì như trước, người ta kêu làm cái gì thì làm cái nấy, thành thực y như tên ngộ vậy.
Một cô gái đang tốt lành lại rơi vào tình cảnh thế này, còn không biết sau này có thể chữa khỏi được hay không nữa thật sự là nghiệp chướng mà…
Lúc Phương Dạ còn đang tiếc hận thì Lâm Sương Sương đột nhiên kêu lên: “Phương Dạ, các cậu mau qua đây xem này, hình như có phát hiện!”
Ba người lại gần vừa nhìn đã thấy trên mặt đất cạnh hồ có một chiếc giày leo núi, phía trên dính đầy bùn đất.
La Na vừa thấy đã nhận ra: “Đây là giày của Tiểu Lệ, cậu ấy chắc chắn ở đây!”
Lâm Sương Sương lo lắng nói: “Ở đây không có nhiều chỗ, chúng ta đi tìm riêng đi!”
Phương Dạ dặn dò: “Chia ra tìm cũng được, nhưng nhất định không được rời khỏi tầm mắt của tớ, lúc nào cũng phải bật đèn pin, có chuyện gì thì hét lớn lên!”
“Được.”
Bốn người chia ra ở ngã ba đi tìm, ngoài gian phòng rộng còn có mấy gian hai bên, có nhiều ngóc ngách có thể ẩn nấp.
Phương Dạ đột nhiên giẫm phải thứ gì đó trơn trượt ở phòng ẩm thấp bên cạnh, đến lúc cúi đầu soi xuống chỉ thấy một đống da rắn trắng gần như trong suốt trên mặt đất!
Anh không khỏi hít vào một hơi khí lạnh, từ da rắn có thể nhìn ra được, con này dài ít nhất năm sáu mét, con này to lắm luôn!
Chẳng lẽ Lương Tiểu Lệ của bọn họ bị một con một con rắn khổng lồ ngậm đi mất?
Phương Dạ càng nghĩ càng cảm thấy da đầu run lên, anh lấy chân khẽ khều vỏ rắn ra chẳng mấy chốc đã thấy có gì đó bất thường.
“Con rắn này… vậy mà lại có chân?”
Thấy đống vuốt rơi vãi bên trong xong Phương Da ngây cả người.
Một con rắn bốn chân với chiều dài năm hoặc sáu mét, hẳn là một con cá sấu mới đúng nhưng mà chưa nghe thấy cá sấu thay da bao giờ?
Ngay lúc anh định quan sát kỹ thì có tiếng hét của La Na đột nhiên vang lên cách đó không xa.
Phương Dạ bỏ qua chỗ vỏ rắn nhanh chóng chạy đến chỗ phát ra âm thanh, chỉ thấy La Na đang đứng ở trong một gian phòng cách vách chân tay luống cuống.
“Sao vậy, xảy ra chuyện gì rồi?”
“Tiểu Thiến lại không thấy đâu nữa!” La Na khóc nức nở nói: “Cậu ấy vốn luôn ở cạnh tớ, nhưng thoáng cái đã không thấy đâu nữa!!”
Phương Dạ liên tưởng đến vỏ rắn vừa rồi, lập tức hít một hơi khí lạnh.
Anh không dám nói chuyện này ra, trong khi còn đang sắp xếp lại từ ngữ thì đột nhiên phát hiện ra một vấn đề nghiêm trọng.
Hình như Lâm Sương cũng không thấy đâu nữa.
Phương Dạ thầm nói không xong, nhanh chóng kéo La Na ra ngoài, đến lúc ra đến hồ xử lý rác thải hai người nhìn thấy máy quay đặt cạnh hồ.
La Na vội cầm máy quay lên, mặt mày cổ quái nói: “Máy quay này mở suốt nhưng Sương Sương đâu rồi?”
Phương Dã cũng không rõ tình hình thế nào, từ sau khi vào bệnh viện cái máy quay này không rời khỏi người Lâm Sương Sương, có thể nói là mạng sống của cô ta, bây giờ lại rơi ở cạnh hồ nước, rốt cuộc thì vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?
Cho dù là cô ta có bị rắn tha đi mất thì ít nhất cũng phải kêu được mấy tiếng chứ.
Nghĩ đi nghĩ lại, trong đầu Phương Da đột nhiên xuất hiện một hình ảnh vô cùng đáng sợ: Đó là một con rắn bốn chân khổng lồ xuất hiện từ trong bóng tối, một hơi nuốt lấy Lâm Sương Sương, cô ta đến kêu ra tiếng cũng không kịp đã chết mất xác rồi…
Phì phì phì, trên đời này làm gì có chuyện đáng sợ đến vậy, còn tưởng đang quay phim kinh dị nữa sao?
Phương Dạ lắc đầu thật mạnh, cố gắng bỏ những hình ảnh vừa nghĩ đến trong đầu ra ngoài.
Bạn trong đội mất tích hết người này đến người kia, phòng tuyến trong lòng La Na đã đứng trên bờ vực sụp đổ rồi, cô ấy khóc nức nở nói: “Phương Dạ, bây giờ chúng ta phải làm sao?”
Phương Dạ cũng hơi hối hận, sớm biết vậy đáng ra không nên để bọn họ theo, không biết là quái vật thế nào ẩn nấp trong bóng tối gian xảo đến không xong, vậy mà lại cố tránh mình chọn hồng mềm mà bóp, một đội ngon nghẻ giờ còn có mỗi hai người.
Về phần Lý Nam, một mình đi lên đỉnh núi gọi điện kêu cứu, xem ra cũng không cần hy vọng nữa.
“Vẫn là rời khỏi đây trước đi đã, nếu Lý Nam không liên lạc được thì chúng ta cũng phải tự mình lên đỉnh núi gọi điện thoại cầu cứu.”
La Na gật đầu lia lịa, hai người không quay lại như cũ mà chọn rời đi từ tòa nhà số 1, dọc đường có thể có khi phát hiện ra thêm gì đó.
La Na đảm nhận việc quay video, còn Phương Dạ sau khi biết được có quái vật là loại giống như rắn khổng lồ xong cũng nhặt vài viên đá cứng trên mặt đất để đề phòng trường hợp khẩn cấp.
Đi dọc theo lối đi một đoạn, họ lại bắt gặp từng dãy cổng sắt, cũng tường gạch, trông giống như những ngôi mộ.
Nếu trên tay có dụng cụ Phương Dạ chắc chắn không nhịn được mà đập vỡ ra xem tình hình thực bên trong rốt cuộc là thế nào.
Phía trước có một ngã ba, anh đang định nhớ lại sơ đồ mặt bằng mà anh đã nhìn thấy thì máy dò trên tay đột nhiên phát ra tiếng bíp liên hồi!
Cả hai cúi đầu nhìn xuống, thấy thiết bị cho thấy một sự thay đổi từ trường mạnh gần đó, ngay tại kênh bên trái thôi.
Trong lòng La Na run sợ: “Phương Dạ, cậu nói xem… thật sự là có ma quỷ xuất hiện sao?”
“Đi xem thử là biết ngay, đi sát vào có thế nào cũng đừng rời khỏi tớ.”
Phương Dạ chủ động nắm lấy tay của cô ấy.
Sau khi cảm nhận được độ ấm từ tay Phương Dạ xong mặt La Na thoáng đỏ lên, cảm giác sợ hãi trong lòng vậy mà lại giảm dần…