Kỳ lạ, trong biệt thự thì mèo ở đâu ra chứ?
Sau khi nghe thấy tiếng mèo kêu, tên bảo vệ nghi ngờ nhìn về phía phát ra âm thanh, anh ta thấy đèn ở hành lang chỗ góc ngoài đã tắt từ lúc nào và một thân hình đen to hơn một con chó dần dần xuất hiện!
“Đây là thứ gì...”
Bảo vệ mới nói được một nửa thì bóng đen đột nhiên lao tới, vọt bảy tám mét chỉ trong nháy mắt, hình ảnh cuối cùng mà anh ta nhìn thấy trong đời đó là ba tia sáng lạnh lẽo lướt qua như sao băng...
Rầm rầm!
Mọi người trong phòng khách nhìn về phía phát ra âm thanh thì thấy xác người đẫm máu nằm rải rác khắp nơi, cảnh tượng kinh hãi và kỳ lạ này khiến mọi người chết lặng.
“Là ai?” Hổ gia không hổ là ông trùm bước ra từ trong gió tay mưa máu, ông ta nhanh chóng đè nén cảm giác sợ hãi trong lòng.
Nhưng đáp lại lời ông ta chỉ là sự im lặng, bên ngoài phòng khách cũng chẳng có bất kì âm thanh nào.
Mấy tên đàn em nhìn nhau, chẳng ai nhìn thấy tên bảo vệ này đã chết như thế nào, trên thế giới này thứ vô hình luôn đáng sợ hơn thứ hữu hình, ví dụ như ma quỷ...
“Muốn giả thần giả quỷ đúng không?” Nói thế nào đi nữa thì đây cũng là địa bàn của ông ta, cuối cùng Hổ gia không nhịn được nữa chỉ mấy tên đàn em xung quanh nói: “Hai cậu ra ngoài xem rốt cuộc có chuyện gì.”
Hai tên đàn em nhìn nhau rồi mỗi người rút một con dao găm dắt trên lưng ra cẩn trọng bước ra ngoài.
Bên ngoài hành lang không có ai, những bộ phận thi thể to nhỏ vương vãi trên sàn bốc lên mùi máu tanh nồng nặc, hai bọn họ một người thì cầm dao canh chừng còn người kia thì bịt mũi ngồi xổm xuống định tìm manh mối về kẻ sát nhân từ những phần của thi thể.
Phụt!
Lúc người kia đang lật tìm thi thể nhíu chặt mày thì phía sau đột nhiên vang lên một tiếng động khe khẽ, anh ta quay đầu lại nhìn thì thấy bạn mình đang kinh hãi há hốc mồm, trên mặt anh ta có một đường chéo đang liên tục rỉ máu...
“Mẹ kiếp!”
Tên đàn em này sợ tới mức hồn bay phách lạc, lúc anh ta đang ráo rác nhìn xung quanh tìm kiếm hung thủ thì trên cổ đột nhiên lành lạnh, sau đó anh ta nhìn thấy bóng lưng mà trước giờ anh ta chưa từng nhìn thấy...
Rầm!
Lúc hai cái xác không đầu rơi xuống đất cùng lúc, mọi người trong phòng khách mới nhận ra đang xảy ra chuyện gì, một cảm giác sợ hãi mạnh mẽ hơn len lỏi trong bầu không khí sau đó nhanh chóng lan tràn.
Mặc dù Hổ gia hiểu biết sâu rộng nhưng bây giờ cũng có chút kinh hãi.
Sau khi nhìn thấy thủ đoạn tàn nhẫn, ông ta biết kẻ địch chắc chắn không phải là ma quỷ lúc ẩn lúc hiện, đối phương ẩn mình trong bóng tối và có thể âm thầm giết người, thủ đoạn này quả nhiên không tầm thường!
Một người đàn ông tóc dài gầy gò trên mũi xỏ một chiếc khuyên bạc đột nhiên đứng lên nói: “Hổ gia, để tôi đi thử tên này!”
Người đàn ông gầy gò này chính là Đại Phi, kẻ hung ác nhất dưới trướng của Hổ gia, anh ta vốn dĩ là người tàn nhẫn khát máu, với sự tàn nhẫn của mình anh ta nhanh chóng thăng cấp bậc lên thành trợ thủ đắt giá có tiếng nhất ở đường Lăng Tây chỉ trong vòng một năm.
Hổ gia gật đầu: “Đại Phi, cậu nhớ cẩn thận, tên này có vẻ không phải người bình thường.”
Đại Phi mỉm cười: “Hổ gia yên tâm, đường nói là người, cho dù đối phương là quái vật thì tôi cũng có thể chặt thành tám mảnh báo thù cho anh em.”
Sau khi noi xong, tay trái anh ta cầm một con dao, tay phải cầm một khẩu súng lục, anh ta bước ra ngoài với vẻ mặt đằng đằng sát khí.
Sau khi thấy Đại Phi xung phong hành động Hổ gia tán thưởng gật đầu, ông ta có một kẻ tàn nhẫn như vậy ở bên thì chẳng đáng phải sợ cái tên giả thần giả quỷ không dám lộ diện kia.
Đại Phi vừa đi vừa mắng: “Tên khốn kia ra đây cho ông, có bản lĩnh thì ra đây đánh với tao ba trăm hiệp, ai sợ người đó là cháu trai, ra đây đi!”
Đèn trong hành lang không biết đã tắt từ lúc nào, ánh sáng càng trở nên mù mờ hơn, lúc Đại Phi không ngừng chế nhạo và hét lên thì một âm thanh đinh tai va vào tường đột nhiên truyền đến từ phía tây.
Anh ta quay đầu nhìn thì thấy một con mèo khổng lồ đang từ từ đi về phía anh ta, nó vừa đi vừa dùng móng vuốt cào lên tường vì vậy mới phát ra những âm thanh như vậy.
Con mèo này toàn thân đen sì và có tứ chi mảnh dài, điều kinh dị nhất là nó có khuôn mặt không khác gì một con người bình thường, sau khi nhìn thấy khuyên mũi lấp lánh của Đại Phi, trên khuôn mặt nó còn lộ ra nụ cười tàn độc của dã thú khi đối diện với con mồi.
Bởi vì vấn đề góc độ nên mọi người trong phòng đều không nhìn thấy sự tồn tại của nó, chỉ có Đại Phi nhìn thấy.
“Đây... đây rốt cuộc là thứ gì?” Dù Đại Phi có bạo gan tàn nhẫn cỡ nào thì bây giờ cũng sợ hãi đến mức mặt tái nhợt, có nằm mơ anh ta cũng không ngờ lời mình nói lại thành sự thật, vậy mà lại đụng phải một tên quái vật.
Sợ thì sợ nhưng anh ta vốn dĩ là một kẻ tàn bạo nên đã nhanh chóng giơ khẩu súng trên tay ngắm bắn về phía con mèo mặt người sau đó trực tiếp bóp cò.
Bùm!
Tiếng súng vang lên, con mèo mặt người nhanh chóng di chuyển nửa mét để tránh viên đạn sau đó dừng bốn chân đá điên cuồng rồi lao nhanh như chớp về phía Đại Phi!
“Tốt lắm!” Đối phương là quái vật không phải ma quỷ nên Đại Phi không cần cảm thấy chột dạ, sau khi hét một tiếng lớn anh ta vung dao chém đến vị trí mà anh ta đã ngắm tới trước mặt. Với tốc độ này mèo mặt người chắc chắn sẽ lao đầu vào lưỡi dao.
Nhưng điều bất ngờ là con mèo lớn dường như đã sớm nhìn thấu động tác của anh ta nên nhanh chóng gia tăng tốc độ gấp đôi, lúc chém dao xuống thì cả người nó đã vượt qua người Đại Phi.
Những người trong phòng khách cuối cùng cũng đã nhìn thấy dáng vẻ của hung thủ, họ đều kinh hãi nghẹn lời nhìn trân trân, còn Hổ gia thì giống như sắp rớt hàm xuống đất vậy.
Làm loạn hồi lâu hóa ra kẻ giết người lại là một con mèo.
May mà bọn họ không nhìn rõ khuôn mặt đó nếu không chắc chắn sẽ có người sợ đến mức tiểu ra quần.
Sau khi nhát dao quyết tâm chiến thắng đó chém trượt, Đại Phi không hề nản lòng mà muốn nhanh chóng quay đầu lại đối mặt với kẻ địch, nhưng khi anh ta cử động thì mới phát hiện chân phải của mình đã bị đứt lìa ra, vết thương rất trơn tru, bởi vì tốc độ quá nhanh nên đến bây giờ mới bắt đầu chảy máu.
Nhìn thấy chân của Đại Phi đột nhiên đứt lìa khỏi người anh ta, mọi người đều cảm thấy ớn lạnh trong lòng, có người nhát gan đã bắt đầu cảm thấy buồn tiểu.
Bước chân của mèo mặt người rất nhẹ, nó xoay người nhanh chóng chỉ bằng một động tác vô cùng phóng khoáng, sau đó tiếp tục lao về phía Đại Phi, đôi mắt đó mang đầy vẻ hoang dại khoái chí khi báo thù.
Nó rõ ràng là giống như một con mèo bình thường khi chúng đối xử với con mồi của mình, nó không chọn cách giết ngay bằng một đòn mà cứ chơi đùa và hành hạ Đại Phi.
Lần này tên tàn nhẫn chưa kịp giơ dao lên thì bóng đen đã lướt qua anh ta rồi nhân tiện tước luôn tay phải đang cầm súng...
Hai người bên ngoài cổng đợi có chút sốt ruột, lúc Phương Dạ định chê bai hiệu quả làm việc của bảo vệ thì đột nhiên một mùi máu tanh nhàn nhạt lẫn trong làn gió đêm.
“Tổ trưởng, cô có ngửi thấy không?”
Khứu giác của Hồng Diệp kém hơn anh, cô ta khó hiểu hỏi: “Ngửi thấy cái gì?”
“Trong biệt thự có mùi máu tươi hơn nữa ngày càng nồng nặc.”
“Mùi máu tươi?” Hồng Diệp cố gắng ngửi , khuôn mặt xinh xắn lộ vẻ khó hiểu: “Làm gì có mùi máu tanh, có phải anh đang lừa tôi không?”
Phương Dạ thề thốt nói: “Thật sự là có, từ hướng gió này thì có thể nhìn ra là từ trong biệt thự, lừa cô tôi là lợn!