Lúc Mã Thiết Sơn chật vật từ dưới đất bò dậy, Lưu Tử Hiệp sùi bọt mép ngất xỉu, Lưu Phỉ thì khá hơn chút, ít nhất vẫn còn tỉnh táo.
“Đại... Đại sư Mã, vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy, tại sao đột nhiên ông lại bay ngược về?”
Mã Thiết Sơn cố gắng ổn định dòng máu đang sôi trào, vẻ mặt sợ hãi nói: “Cao thủ, hóa ra tên nhóc này là cao thủ thực sự, hơn nữa cậu ta còn biết bí mật tối thượng của phái Hỗn Nguyên chúng tôi!”
Vẻ mặt Lưu Phỉ hoang mang: “Bí mật tối thượng gì chứ?”
“Chính là thái cực quyền!” Mã Thiết Sơn giải thích: “Nói đơn giản là, cậu ta đón nhận lấy hết sức lực của tôi rồi biến nó thành của bản thân, sau đó dùng cách thức đặc biệt để chuyển tiếp nó ra ngoài, để đạt được hiệu quả đoạt lấy mưu làm của riêng, bốn lạng địch ngàn cân, trong phái Hỗn Nguyên, chỉ có sư phụ của tôi mới đạt được chút thành tựu mà thôi!”
“Không thể nào, tên nhóc này sao lại siêu như vậy?” Mặc dù Lưu Phỉ nghe xong có hơi khó hiểu, nhưng ít nhất anh ta cũng hiểu được một chuyện, đó chính là đại sư Mã đã nhận thua...
Thấy hai người đang nói nhảm với nhau, Phương Dạ đang chờ cũng có chút không kiên nhẫn nữa: “Đại sư Mã đúng không nhỉ, không phải vẫn còn một đấm chưa tung ra sao, ông có thể nhanh lên một chút được không, nếu cứ tiếp tục như vậy, mẹ của tôi với mấy bác gái chết đói thì sao bây giờ?”
“Đừng đánh nữa, lão phu tự nhận không đấu lại được với cậu, tôi nhận thua!” Mã Thiết Sơn cười khổ nói: “Người anh em, tôi cũng không biết cậu học từ ai, vì sao lại biết tuyệt kỹ độc phái của phái Hỗn Nguyên bọn tôi?”
“Ông nói gì cơ?” Phương Dạ nghe xong không hiểu: “Gì mà tuyệt kỹ độc phái?”
“Thái cực quyền ấy!”
“Gì mà, thái bố?”
“Là thái, cực, quyền!” Mã Thiết Sơn không chê phiền phức, lại giải thích “tuyệt kỹ độc phái” này cho Phương Dạ một lần nữa.
Sau khi nghe xong, Phương Dạ lập tức dở khóc dở cười, rõ ràng gọi là Linh Giáp Thuật, thái cực quyền cái rắm!
Đương nhiên, bí mật của Linh Giáp Thuật không thể tùy tiện nói cho người khác biết, cho nên anh đành phải buột miệng nói mấy câu: “Ông nhận lầm rồi, chiêu này của tôi không phải gọi là thái cực quyền gì gì cả, mà gọi là đón nhận đạn, sau khi đón nhận công kích thì sẽ ngẫu nhiên bắn ngược lại một phần công kích trở lại, nếu vừa rồi ông rất may mắn thì chắc hẳn sẽ bắn ngược lại trăm phần trăm.”
Mã Thiết Sơn nghe xong cũng bó tay, có phải cậu có hiểu lầm gì về ba chữ rất may mắn không, cái này rõ ràng phải nói là xui xẻo có biết không vậy?
Sau khi nhận thua, Lưu Phỉ chỉ có thể thành thật chuyển tiền qua, thấy đối phương thẳng thắn như vậy, Phương Dạ cũng dứt khoát để bọn họ đi, chuyện tiếp tục nhảy trên quảng trường coi như xong, dù sao thì kẻ cầm đầu Lưu Tử Hiệp cũng đã bất tỉnh, cứ xem như là thương hại anh ta đi.
Sự việc đã đến mức này rồi, Lưu Phỉ tự nhiên sẽ không có tâm trạng đến nhắc đến vấn đề đổi hộp, thành thẫn dẫn một nhóm người rời đi.
Trước khi cửa đóng lại, Phạm Ngọc Lan nóng lòng hỏi: “Con trai, vừa rồi cậu Lưu thật sự chuyển cho con một trăm triệu, sẽ không phải là tiền Việt Nam đồng đâu nhỉ?”
Nghe xong câu này, mấy bà cô lập tức vểnh tai lên, bởi vì bọn họ cũng rất tò mò với chuyện này.
Tùy tiện đặt cược cũng lên đến ức, thực sự giống như không coi tiền là gì.
“Mẹ, anh ta là cậu chủ giàu có, đương nhiên sẽ giữ lời.” Phương Dạ cười nói: “Điều quan trọng nhất bây giờ là nhét đầy bao tử đúng không, náo loạn cả ngày rồi, chẳng lẽ mọi người không đói sao?”
Một vài người lúc bấy giờ mới nhận ra mình có hơi đói, nhìn đồng hồ, hóa ra đã gần tám giờ!
Trương Triều Nam cười rạng rỡ nói: “Người anh em Phương, vừa rồi tôi đã mang đồ ăn đến, nếu không thì cứ ăn ở chỗ này đi, anh thấy thế nào?”
Anh ta giữ tư thế rất thấp, bởi vì đối phương đã giúp anh ta giải vây, lại còn có thể kiếm được một trăm triệu trong hai ba lần, hơn nữa còn khiến hai cậu chủ nhà họ Lưu mất mát, đương nhiên phải lịch sử hơn với một nhân vật tuyệt đỉnh như này.
Phương Dạ không biết anh ta, đành phải xin giúp đỡ nói: “Mẹ, anh ta là ai vậy, mẹ có biết không?”
Phạm Ngọc Lan chưa kịp lên tiếng, Trương Xuân Kiều đã vội vàng giới thiệu: “Tiểu Phương, anh ta tên là Trương Triều Nam, là cháu ruột của dì!”
Phương Dạ nhìn về phía bà ta: “Vậy thì dì là...”
“Dì là bạn học tốt nhất của mẹ cháu khi còn đang đi học, tên là Trương Xuân Kiều!” Trương Xuân Kiều trơ trẽn đánh rắm ra cầu vồng: “Tiểu Phương, kể từ khi dì gặp cháu, dì đã biết cháu là người làm việc lớn rồi, Ngọc Lan nói không sai, cháu đúng là rồng phượng trong nhân gian, ngay cả cháu trai của dì thúc ngựa cũng không đuổi kịp được cháu!”
Hừ, cái bà lợi dụng cơ hội kiếm lợi về mình này, không biết xấu hổ!
Các bác gái khác âm thầm nhổ nước bọt, vẻ mặt tràn đầy khinh thường nhìn về phía đối phương.
Phương Dạ khiêm tốn nói: “Mẹ của cháu nói quá rồi, thực ra cháu chỉ kinh doanh nhỏ thôi, ví dụ như mở quán trà sữa thôi.”
“Cháu lại khiêm tốn quá rồi, mở quán trà sữa cũng không phải kinh doanh nhỏ gì, nếu như ở vị trí tốt giá cả không tệ thì một năm có thể kiếm được hơn mấy trăm vạn đấy!” Trương Xuân Kiều khen không dứt lời, rồi đột nhiên chuyển đề tài: “Đúng rồi, dì nghe mẹ cháu nói cháu vẫn chưa nói gì về bạn gái đúng không? Con gái của dù năm nay mới mười bảy tuổi, dáng vẻ vừa mảnh khảnh vừa đáng yêu, lại còn xinh đẹp, cháu có thể xem ảnh chụp trước, nếu như không hài lòng, dì vẫn còn hai người cháu gái...”
Lần này Tiết Kim Liên không vui, bà ta xen vào: "Chờ một chút A Kiều, mọi thứ phải theo trình tự đến trước đến sau chứ, trước đấy Ngọc Lan có đồng ý với tôi, Tiểu Phương sẽ xem xét xung quanh với con gái của tôi trước, bà đấy, đi ra sau xếp hàng đi!”
Sau khi nghe thấy lời nói của mẹ mình, Thẩm Điềm lập tức đỏ mặt, nói thật, bây giờ cô ta rất có thiện cảm với Phương Dạ.
Nhưng mà, rất nhanh sau đó có Trình Giảo Kim bước ra, một bác gái khác nói: “Trong nhà của dì cũng có một con thú cái đã nuôi mười tám năm rồi, nếu như Tiểu Phương không chê, cũng có thể cân nhắc thử xem?”
“Thật ra con gái của dì cũng rất xinh đẹp, mà từ trước đến nay chưa từng có bạn trai...”
Tôi nhổ, hóa ra các người đang mai mối cho con gái của mình...
Phương Dạ càng nghe càng nhức đầu, đành phải chặn lời: “Mấy dì nghỉ ngơi trước đi, mọi người đều đói bụng rồi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện có được không?”
Trương Xuân Kiều lập tức xen vào nói: “Đúng đúng đúng, Tiểu Phương tuổi còn trẻ nên dễ đói bụng, các bà đừng làm loạn nữa, quản lý, xin hãy nhanh chóng gọi người mang thức ăn lên đi!”
“À! Vâng, tôi lập tức đi sắp xếp đây ạ!” Nữ quản lý xinh đẹp luôn không có cảm giác tồn tại cuối cùng cũng tỉnh táo lại, vội vàng đưa đơn cho nhà bếp.
Mấy người ngồi xuống lần nữa, Thẩm Điềm thân là thiếu nữ duy nhất trong sân, tất nhiên có tư cách ngồi ở bên cạnh Phương Dạ, Trương Xuân Kiều và Trương Triều Nam chỉ có thể ngồi một bên giương mắt nhìn sang.
Thẩm Điềm vốn muốn nói chuyện với Phương Dạ, nhưng Phạm Ngọc Lan liên tục hỏi han con trai của mình, cô ta đành phải ngồi một bên, im lặng lắng nghe.
“Con trai, con hãy thành thật nói cho mẹ biết, hôm nay con đã bận bịu chuyện gì mà quên cả mẹ mình?”
Giọng nói của Phạm Ngọc Lan không nhỏ, suy nghĩ của bà ấy rất đơn giản, để cho mọi người biết con trai của mình hay làm những “việc lớn” gì.
“Con không làm gì hết, chỉ đi thành phố Lăng Tây xử lý một số việc, hôm nay mới trở về...” Phương Dạ đang nói, điện thoại trong túi đột nhiên vang lên, anh lấy ra xem, là Hồng Diệp gọi đến.
Vừa mới kết nối, giọng nói lo lắng của đối phương từ trong loa truyền đến: “Phương Dạ, chúng ta gặp rắc rối lớn rồi!”