Lâm Doãn Nhi hỏi: “Bây giờ đi đâu?”
Phương Dạ đang mải nghĩ đối sách, bèn tùy tiện nói: “Trước tiên cứ đưa tôi về nhà đã, đương nhiên nếu cô bận thì tôi có thể tự lái xe về.”
Lâm Doãn Nhi đang cực kỳ tò mò, tất nhiên là muốn hiểu rõ anh thêm chút nên vội vàng nói: “Tôi không bận, tổng giám đốc Tiêu cũng nói rồi, mấy ngày này phải ở cạnh anh làm việc.”
“Ở bên cạnh tôi? Chẳng lẽ tôi về nhà cô cũng muốn đi theo?”
“Đúng vậy, dù sao thì nhà anh cũng là biệt thự cảnh biển, có thêm tôi chắc không vấn đề gì chứ?” Lâm Doãn Nhi cười ranh mãnh: “Mau nói đi, nhà anh ở đâu?”
“Số tám Ngự vịnh, cảm ơn.”
Ngự vịnh, không phải chứ, thật sự là anh có biệt thự cảnh biển à?”
“Không sai chút nào.”
“Xe sang cũng là thật?”
“Đúng phóc luôn.”
“Cả máy bay trực thăng kia cũng không phải lừa tôi đó chứ?”
“Cái đó thì lại càng không sai…”
Sắp bảy giờ rồi, nhưng điện thoại của Phương Dạ vẫn chưa nhận được cuộc gọi nào, vốn là trong lòng anh cũng đã có dự tính mà lúc này cũng thấy hơi thấp thỏm, thế là anh chỉ đành gọi tới cho Lý Mộc Vân.
“Tiểu Vân, cô gặp qua họ Phương kia chưa?”
Lý Mộc Vân đáp: “Tổng giám đốc Tề, tôi đã gặp anh ta rồi, có điều thái độ của người đó rất tệ, còn nói anh là… là…”
Tề Tử Du nghi ngờ hỏi: “Là gì?”
“Là tên ngốc.”
Ngay lập tức Tề Tử Du sa sầm mặt mày.
Lúc trước nói ông đây mù dở, giờ lại mắng ông đây ngu đần, rốt cuộc thằng ranh này lấy đâu ra dũng khí lớn như vậy, dám không coi nhà họ Tề ra gì?
“Vậy cô đã đưa danh thiếp cho anh ta chưa?”
“Đưa rồi, anh ta cũng nhận rồi.” Lý Mộc Vân nói: “Tôi cũng đã hẹn anh ta tới bảy giờ, nhưng nhìn dáng vẻ vênh váo hung hăng của anh ta, có lẽ sẽ không gọi tới đâu.”
“Biết rồi.”
Tề Tử Du lạnh lùng cúp điện thoại, định thần nhìn đồng hồ, bây giờ đã là bảy giờ một phút rồi.
“Tôi đã cho anh cơ hội cuối cùng, anh còn không biết trân trọng, vậy thì đừng trách tôi không nể mặt!”
Anh ta giận dữ gửi đi một đoạn tin nhắn, người nhận tên Tiểu Mã.
Gửi tin nhắn xong, anh ta lại gọi điện cho một người khác.
“Cậu Tề, giờ này gọi cho tôi, có phải muốn tìm tôi uống rượu không?” Sau khi đầu dây bên kia bắt máy, một người đàn ông vừa cười chế giễu vừa nói.
“Lão Lưu, đợi sau hẵng nói chuyện uống rượu, giờ anh giúp tôi điều tra một chút, có phải hôm nay đội các anh vừa bắt được một nghi phạm tên Hạ Vi không?”
“Hạ Vi? cậu đợi chút, tôi đi hỏi ngay.”
Chưa đầy một phút sau, lão Lưu đã trả lời: “Cậu Tề, tôi đã đi hỏi rồi, hôm nay đúng là có bắt được một người phụ nữ tên là Hạ Vi, trông ngoại hình cũng khá xinh đẹp, cơ mà phạm tội không nhẹ, cô ta là ngựa mới của cậu hả, có phải muốn giúp cô ta ra ngoài không?”
Tề Tử Du cạn lời: “Đầu anh suốt ngày đều nghĩ cái gì vậy, ngựa cái đầu anh ấy mà ngựa.”
Trong đầu lão Lưu lại nhanh chóng nghĩ sang cái khác: “Không phải ngựa thì chính là kẻ thù?”
“Cũng gần như thế, giờ cô ta đang ở đâu?”
“Đi rồi.”
“Cái gì? Đi rồi?” Ngay lập tức giọng điệu của Tề Tử Du vút lên quãng tám: “Cô ta đi đâu?”
“Có người bảo lãnh cô ta, tôi làm sao biết được cô ta đi đâu, chắc là về nhà?” Lão Lưu bất đắc dĩ nói.
“Mẹ nó, cái con nhỏ đó lại được bảo lãnh ra rồi ư?” Ấy vậy mà Tề Tử Du không hề nghĩ tới nước đi này, anh ta còn định nhờ lão Lưu cho Hạ Vi dùng thuốc mạnh một chút trong tù.
Sau vài giây trầm mặc, anh ta lại hỏi: “Đúng rồi lão Lưu, anh tra giúp tôi xem địa chỉ nhà của Hạ Vi ở đâu đi.”
Lão Lưu do dự đáp: “Cái này không hay lắm, tiết lộ thông tin về nghi phạm là vi phạm điều lệ đó.”
“Bớt giả tạo hộ tôi cái, hai em chân dài mới hai mươi tuổi, ba đêm, được chưa?” Chẳng lẽ Tề Tử Du còn không rõ ý từ của đối phương sao.
“Được được được, cậu Từ đúng là cậu Từ, một câu nói ra lập tức đoán trúng tim đen người khác.” Lão Lưu cười đê tiện: “Cậu đợi một chút, tôi sẽ gửi địa chỉ nhà cô ta cho cậu bây giờ đây.”
“Thằng già hám gái này, bao nhiêu tuổi rồi còn thích chơi cái này, sớm muộn cũng hỏng thận!”
Sau khi cúp điện thoại, Tề Tử Du hung hăng nhổ một bãi nước bọt xuống đất…
Chiếc Accord Crosstour đang chạy trên đường hướng về Ngự vịnh, Phương Dạ cảm thấy có chút thân đơn thế bạc, thế là anh bèn nghĩ đến việc tìm người giúp đỡ.
Có lẽ không thể trông cậy được vào ba người anh giai ở kí túc xá rồi, những người khác cũng không đáng tin lắm, nghĩ đi nghĩ lại, đột nhiên anh nhớ ra một vị đại ca thần bí trong giới COS… Diệp Vũ Tâm.
Người phụ nữ xinh đẹp này giỏi cả thuật bắn súng và lái xe, thân thủ nhanh nhẹn, lại còn là hắc khách Bán Đồng Thủy ( Bán Đồng Thủy này là do Phương Dạ tự nhận định), chắc chắn không phải người bình thường, khả năng cao là một nữ phi tặc chuyên nghiệp, để cô ta tới giúp là vô cùng hợp lý.
Tất nhiên trước hết vẫn phải có được sự đồng ý của người ta, dù sao thì lần trước ở núi Ngọc Đàn bắt nạt cô ta đến mức khiến cô ta chỉ còn nước kêu xin đừng đừng, không biết có khóc hay không nhưng chắc chắn trong lòng đã có ấn tượng xấu rồi.
Sau khi có sự chuẩn bị trong lòng, Phương Dạ mang theo tinh thần muốn thử một lần co sao, thế là bấm điện thoại, không ngờ ít giây sau đã nhận được tín hiệu.
“Họ Phương à, tìm tôi có chuyện gì?”
Ách, hình như giọng điệu này không được đúng cho lắm nhỉ…
Phương Dạ cố tỏ ra thần bí nói: “Người đẹp, ở đây tôi có một vụ làm ăn cực lớn, không biết cô có hứng thú không?”
Diệp Vũ Tâm cười lạnh: “Nếu là mấy vụ làm ăn trị giá có vài trăm triệu thì đừng tìm tôi.”
“Gì mà làm ăn có vài trăm triệu, suy nghĩ của cô có phải không được trong sáng quá rồi không?” Chẳng mấy chốc vẻ thần bí của Phương Dạ đáng thương đã bị Diệp Vũ Tâm dẫm cho nát bét, nhất thời có chút thẹn quá hóa giận.
Diệp Vũ Tâm nói: “Không phải mấy trăm triệu, vậy thì bao nhiêu?”
“Còn phải xem cô thu phí như nào?”
“Xem ra anh đang làm ăn thật đấy nhỉ, trước tiên cứ nói là chuyện gì đi.”
Phương Dạ chỉ nói qua một lần, ngay lập tức Diệp Vũ Tâm đã có hứng thú.
“Cậu muốn tôi làm gì?”
“Theo dõi Tề Tử Du, tôi muốn biết nhất cử nhất động của anh ta trong khoảng thời gian này, kể cả những chuyện không ai thấy, cô hiểu mà!”
Diệp Vũ Tâm cười híp mắt, nói: “Là kiểu theo dõi 24/24 bao gồm cả góc khuất, ngay cả cái quần trong cũng lột sạch ra ấy hả? Thế này rất là khó nha, tiền công không có rẻ đâu.”
Phương Dạ lãnh đạm cười nói: “Cô cứ việc ra giá đi.”
“Ba ngày một triệu, bắt đầu từ ngày thứ tư là năm trăm ngàn!”
Bởi vì hiện giờ Diệp Vũ Tâm đang có suy nghĩ muốn trả đũa Phương Dạ, cho nên cô ta mới to mồm to miệng như thế, tự ra giá cao hơn gấp đôi giá ngày thường.
Phương Dạ không chút do dự đáp: “Tổng cộng một tuần năm triệu đi, tôi lười tính ngày tiếp theo gì gì đó, bây giờ lập tức chuyển tiền cho cô.”
“Thành giao!” Suýt chút nữa thì Diệp Vũ Tâm nhảy cẫng lên trên giường.
Năm triệu đó, suýt nữa thì đủ ba tháng thu nhập của cô ta rồi!
“Gửi số tài khoản ngân hàng cho tôi!”
Sau khi Diệp Vũ Tâm gửi số tài khoản cho Phương Dạ, chẳng bao lâu sau tiền đã tới tài khoản ngân hàng của cô ta, cô ta cầm điện thoại lên, quả nhiên đối phương đã gửi đủ năm triệu cho cô!
“Anh là đồ ngốc hả, cọc trước ba phần là được rồi mà?” Diệp Vũ Tâm bất lực nói: “Nhỡ bà đây ôm tiền chuồn mất thì chẳng phải năm triệu của anh không cánh mà bay à?”
Phương Dạ mỉm cười, nói: “Tôi nhìn người rất chuẩn đó, cô là người chính trực, chắc chắn sẽ không làm ra chuyện mất liêm sỉ vậy đâu ha.”
Diệp Vũ Tâm vui vẻ gật đầu: “Ồ, anh nhìn người khá chuẩn đó, mắt nhìn không tồi!”
Đương lúc trong lòng Diệp Vũ Tâm đang vui mừng hớn hở thì không ngờ Phương Dạ lại tung ra một đao khiến người ta ho ra máu: “Với lại cho dù hòa thượng cho bỏ trốn cũng không trốn được miếu, với kỹ thuật của tôi, chưa tới mười giây sẽ lấy lại được tiền, hơn nữa nói không chừng còn tặng thêm cho cô món quà nhỏ, không tin cô cứ thử xem?”