Sau khi nghe Diệp Bất Viên giải thích, đừng nói là Phương Dạ, ngay cả Hồng Diệp cũng có chút bất mãn: “Lão Viên, lúc trước không phải chú đã hứa ít nhất cũng sẽ phân cho tôi một nhóm sao, tại sao bây giờ chỉ còn lại một tên gà mờ như thế này?”
Phương Dạ chỉ có thể trợn tròn mắt, xem ra phụ nữ đúng là sinh vật đãng trí, vừa rồi còn bị ngược đừng mà đừng mà, bây giờ còn dám nói anh là gà mờ?
Diệp Bất Viên cười khổ nói: “Hồng Diệp, hiện tại thường xuyên xảy ra những chuyện bất thường. Nhân lực trong hội đã rất sát sao rồi, thật sự không thể nào kiếm ra được người đến Hoa Hải. Nếu không, thì tại sao chú lại nhọc lòng với Tiểu Phương đến thế?”
Hồng Diệp cau mày và nói: “Vậy thì ít nhất anh cũng nên phái một thành viên điều tra đến cho tôi, lấy tên nhóc này đến để trà trộn cho đủ số là có ý gì?”
Lúc này Phương Dạ cuối cùng cũng không nhịn được nữa: “Này, này, này, chú ý lời nói một chút, tôi còn chưa rời đi đâu đấy, cô nói ai trà trộn?”
Hồng Diệp liếc nhìn anh một cái: “Tôi nói sai sao? Tuy rằng thân thủ của anh không tệ, nhưng kinh nghiệm gần như bằng không. Đừng nghĩ rằng đã từng chiến đấu với một con rắn mối vượn là đã tài ba lắm rồi. Hãy để tôi nói cho anh biết, một sự kiện bất thường như nước sâu đi, bất kỳ một sự việc cấp E nào cũng đã có thể khiến bạn sợ hãi đến tiểu ra quần rồi!”
Phương Dạ chế nhạo và nói: “Bàn chuyện binh trên giấy vĩnh viễn không thể nào xem là bản lĩnh được. La la hay là ngựa phải dẫn đi ra ngoài trải nghiệm mới biết được. Tôi đã trải qua rất nhiều chuyện rồi, những gì cô hiểu chẳng qua chỉ là hạt cát trong sa mạc mà thôi.”
“Được rồi, được rồi, hai người dù có nói như thế nào cũng là quan hệ đồng nghiệp, thông cảm cho nhau, yêu thương lẫn nhau một chút, thì mới sống bên cạnh nhau được chứ?” Diệp Bất Viên lại phải hòa giải.
“Xí, ai lại muốn yêu thương với anh ta?” Hồng Diệp khẽ xì một tiếng.
“Đó cũng là điều tôi muốn nói.” Phương Dạ không chịu thua kém, cũng xì một tiếng theo.
Diệp Bất Viên bất lực, chỉ đành xụ mặt: “Đây là mệnh lệnh, không phải yêu cầu!”
Hai người mới ngừng nói chuyện.
Diệp Bất Viên nói: “Khụ khụ, vậy thì như thế này đi, Tiểu Phương, cháu trở lại làm việc trước đi, cứ tiếp tục duy trì liên lạc là được.”
Phương Dạ gật đầu: “Được, cháu sẽ bật máy 24/24, có nhiệm vụ thì cứ gọi cho cháu.”
Vừa dứt lời, giọng nói của hệ thống lại vang lên: “Đinh! Chúc mừng kí chủ đã hoàn thành một lần giao hàng đặc biệt, thưởng điểm nâng cấp kỹ năng 2 sao, tổng điểm hiện tại là 5!”
Ngay lập tức, anh cảm thấy rất vui vẻ, và cảm giác bức bối khi vừa lên “con tàu cướp biển” vừa rồi cũng đã tan biến đi rất nhiều.
Chỉ cần tích lũy thêm một vài điểm là anh đã có thể nâng cấp thuật Giác Khải rồi, thật sự có chút kỳ vọng...
Sau khi chào tạm biệt hai người bọn họ, Phương Dạ nhanh chóng quay lại quán trà sữa và tiếp tục cuộc sống giao đồ ăn vui vẻ của mình, tuy nhiên, những đơn hàng sau đó có chút bình thường, nhạt nhòa, không hề kích hoạt được một phần thưởng nào cả.
Bất giác đã tới bảy giờ tối rồi, sau khi Phương Dạ nhấm nháp đại một chiếc bánh hamburger, anh nhận được một đơn đặt hàng khác từ Quảng trường Kim Hoa.
Khoảng cách gần như vậy, đoán chừng cũng không phải là một lần giao hàng đặc biệt, nhưng anh vẫn nhanh chóng xuất phát, khách hàng lần này là một nữ chủ của một cửa hàng quần áo, khoảng ba mươi tuổi, vì được bảo dưỡng rất tốt, nhan sắc vẫn rất hấp dẫn, cửa hàng của cô ta nằm ngay đối diện nhà hàng Saint, công việc kinh doanh cũng rất tốt.
Phương Dạ nói chuyện rất nghiêm túc: “Đây là đồ ăn giao đến của cô, chúc cô dùng bữa vui vẻ, tạm biệt!”
Thấy anh xoay người định rời đi, nữ chủ cửa hàng vội vàng nói: “Chờ một chút đã, cậu em trai, anh có thể giúp tôi một việc nữa được không?”
Phương Dạ vừa nghe thấy có việc, lập tức dừng lại, quay đầu cười híp mắt hỏi: “Đương nhiên là được rồi, xin cô nói.”
Nữ chủ cửa hàng có chút ngượng ngùng cười cười: “Tôi muốn đi vào nhà vệ sinh, cậu có thể giúp tôi canh tiệm được không, chỉ một chút thôi, nhanh lắm!”
Bởi vì công việc kinh doanh quá tốt, hơn nữa nhân viên bán hàng duy nhất còn đang xin nghỉ phép, cô ta hầu như đã không đi vệ sinh suốt cả buổi chiều, bây giờ cô ta không thể nhịn được nữa. Phương Dạ gật đầu: “Chuyện nhỏ mà thôi, cô đi đi.”
“Cảm ơn cậu quá, tôi sẽ đánh giá tốt cho cậu năm sao, lần sau nhất định sẽ mua trà sữa ở quán của cậu tiếp!” Nữ chủ cửa hàng vui mừng khôn xiết, sau khi khóa quầy thanh toán liền vội vàng rời đi, bởi vì cô ta sắp nhịn không nổi nữa rồi, bước chân còn có chút kỳ quái.
Tuy là cửa hàng quần áo nữ, nhưng Phương Dạ sóng to gió lớn nào mà chưa từng thấy qua, thậm chí ngay cả cửa hàng đồ lót cũng không thành vấn đề nữa mà, vì vậy anh cũng không hề cảm thấy ngượng ngùng, cứ thoải mái ngồi trong cửa hàng.
Không mất nhiều thời gian, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trước nhà hàng Saint, khiến anh anh ngay lập tức chú ý đến.
“Đây... đây không phải là Dương Lâm sao, sao cô ấy lại ăn mặc như thế này?”
Sở dĩ Phương Dạ bất ngờ vô cùng như vậy là vì cách ăn mặc và trang điểm của Dương Lâm bây giờ khác một trời một vực so với trước đây.
Là thư ký đời thường sát bên cạnh nhất của mình, Dương Lâm bình thường có vẻ ngoài rất thanh tú, quần áo và giày dép cũng được nghiên cứu kỹ lưỡng, bất kể là lúc nào ở đâu, trông cô ta cũng mang một vẻ ngoài xinh xắn, đáng yêu khiến người ta phải động lòng. Nhưng bây giờ cô ta lại ăn mặc có chút cổ hủ, mái tóc đẹp được tùy tiện thắt bím, trên mặt không trang điểm, còn đeo một cặp kính đen gọng lớn, gần như che hết khuôn mặt xinh đẹp của cô ta lại.
Phương Dạ nhìn rất kỹ, vẻ mặt của Dương Lâm cũng yếu ớt, không có tinh thần, dường như có chút bất đắc dĩ. Đi cùng cô ta là một cặp vợ chồng trung niên, người đàn ông vẻ ngoài lịch lãm, người phụ nữ vẫn duy trì được vẻ thướt tha, duyên dáng, khuôn mặt có vài phần tương đồng với Dương Lâm.
Nếu đoán không lầm thì hai người này chắc là cha mẹ của cô ta.
Phương Dạ không vội vàng tiến lên chào hỏi mà sờ sờ cằm của mình, thầm nghĩ, thư ký Dương đi ra ngoài dạo phố với cha mẹ, theo lý mà nói thì nên vui vẻ, nhưng tại sao lại có dáng vẻ tràn ngập sự chán ghét như thế này, thật là kỳ lạ mà?
Liên hệ với biểu hiện kỳ lạ của Dương Lâm trong phòng anh trước đây, dường như anh đã đoán được điều gì đó, nhưng vẫn phải tiến hành một bước xác nhận cái đã.
Đến cửa nhà hàng, cha Dương không khỏi thấp giọng oán trách: “Tiểu Lâm, bảo con hôm nay ăn mặc đẹp một chút. Sao con lại ăn mặc như thôn nữ vậy?”
Dương Lâm thản nhiên nói: “Cha, đây đã là chiếc váy đắt tiền nhất của con rồi, hơn nữa nó là phong cách retro thịnh hành nhất năm nay, không đẹp ở chỗ nào chứ?”
Mẹ Dương liếc con gái một cái: “Đừng coi cặp vợ chồng già cha mẹ là hai kẻ nhà quê chưa từng nhìn thấy thế giới. Năm nay thịnh hành retro nhưng chắc chắn không phải là kiểu của con. Mẹ nghĩ con chỉ đã qua loa cho có vậy thôi!”
Cha Dương nghe vậy có chút tức giận: “Tiểu Lâm, lời mẹ con nói có phải là thật không?”
Dương Lâm bất lực nói: “Cha, cha đừng nghe mẹ nói bậy. Con thực sự đã rất bỏ công sức ra cho cuộc gặp gỡ này. Chiếc váy này thực sự đã được lựa chọn rất kỹ càng.”
Mẹ Dương lại nói: “Vậy mắt kính của con là chuyện gì, con đeo lên như một bà già vậy, con muốn làm ai khó chịu?”
Dương Lâm thấp giọng lẩm bẩm nói: “Con cũng vì muốn phối hợp với cái váy này...”
Cha Dương có chút mất kiên nhẫn nói: “Quên đi, quên đi, bây giờ cũng không có thời gian để thay nữa rồi. Lát nữa đi vào nhớ ăn nói dễ thương một chút, đừng có thất lễ với người ya.”
Dương Lâm cười khổ nói: “Cha, con có thể không đi vào được không? Đã là thế kỷ nào rồi mà hai người còn đang nghĩ đến chuyện ép hôn nữa chứ?”
“Nhất định phải vào, nếu không cha sẽ không có đứa con gái như con!” Cha Dương nghiêm mặt, không cho cô ta có chỗ nghi ngờ nói: “Đây không phải là ép hôn gì cả, mà là hôn ước từ hồi còn nhỏ do đích thân ông nội con đã định cho con từ hai mươi năm trước, bất kể nhà họ Tiêu bây giờ thịnh vượng hay bần hàn, con ít nhất cũng phải gặp mặt Tiểu Tuấn nhà người ta cái đã, còn có thành hay không lại là chuyện khác!”